Thiên Sân Một Đôi

Chương 17


trước sau

Nhiều người luôn luôn có chỗ bất tiện, nhưng đáng ghét nhất, rõ ràng chính mình tự bỏ tiền, người làm ở Quý gia ánh mắt nhìn Quý Tiểu Thiên không giống cô gia, không phục vụ thì không nói, Quý Tiểu Thiên tự mua nha đầu, còn bị nói lời ong tiếng ve, nói Quý Tiểu Thiên vừa vào ở rể không tự biết mình, chỉ biết tiền Quý gia, mua nha đầu rồi mời phu tử, thật lãng phí, khi sinh đẻ thì chiếm đất sân trong.

Quý Tiểu Thiên nghe mấy lần lời bóng gió, quả thực không chịu được, nói với Quý Lão Gia muốn dọn về nhà, Quý Phu Nhân không chịu, khuyên can mãi, Quý Tiểu Thiên nhất quyết phải đi, Quý Lão Gia suy nghĩ, một đại gia đình như vậy ăn nhờ ở đậu đúng là tổn thương tôn nghiêm, thì đồng ý, dặn dò Tiểu Thiên dẫn Như Nhi về thăm nhiều một chút. Quý Tiểu Thiên mừng rỡ đáp ứng, đêm đó liền dọn về nhà mình.

Dời hay không dời đi, đối với Quý Như Sân mà nói, không khác nhau nhiều lắm, nhớ cha mẹ tùy ý có thể đi xem, đối với Quý Tiểu Thiên mà nói, ý nghĩa quan trọng, độc lập, trách nhiệm lớn. Vui vẻ nhất là Khoai Lang, cuối cùng có thể ở chung với a Bình.

Quý Tiểu Thiên đợi cơ hội đem đất trống bên cạnh cùng nhà thu mua, kêu người khởi công, mở rộng sân nhà, cuộc sống tốt hơn.

Ngày hôm đó, Quý Tiểu Thiên dậy thật sớm, không vì chuyện gì khác, chỉ vì Quý Trì Nhu đêm qua nói, hôm nay muốn đi theo nàng tới nha môn vui đùa. Quý Tiểu Thiên mong đợi ngày này thật lâu, cuối cùng có thể dẫn con gái đi khoe khoang một chút. Quý Trì Nhu ánh mắt giống Quý Như Sân, trong veo như nước, Quý Tiểu Thiên không yêu không được, mỗi khi hai mẹ con nháy mắt to nhìn mình, Quý Tiểu Thiên cảm thấy lên núi đao xuống biển lửa có thể đi, đối với yêu cầu mẹ con nàng, muốn gì được đó, nàng hỏi qua Trì Nhu mấy lần, Trì Nhu đều không nguyện cùng đi nha môn, lần này chủ động muốn đi, Quý Tiểu Thiên tự nhiên phải biểu hiện tốt một chút.

Quý Trì Nhu cấp mặt mũi cho Quý Tiểu Thiên, chọn quần áo do Quý Như Sân tự mình làm, Quý Tiểu Thiên ôm Quý Trì Nhu yêu thích không buông tay, miệng cười đến mang tai.

" Thiên Thiên con làm sao có thể đẹp như vậy a, khó trách mọi người đều nói giống như cha a " Quý Tiểu Thiên vừa nói vừa tự khen.

" Nàng không phải nói ánh mắt con xinh đẹp nhất sao? Ánh mắt con giống như ta! " Quý Như Sân ngồi ở một bên không hài lòng. Quý Trì Nhu trừ ánh mắt, còn có lỗ mũi cùng má lúm đồng tiền giống Quý Như Sân, những thứ khác càng giống Quý Tiểu Thiên.

" Dạ dạ dạ, nói tới, nàng xinh đẹp nhất " Quý Tiểu Thiên biết, Quý Như Sân không phải tranh giành Thiên Thiên giống ai, vội nói.

Quý Như Sân quả nhiên hài lòng gật đầu, thuần thục đem thịt trong bánh bao lấy ra, đem da bánh bao để trong chén Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên ôm Quý Trì Nhu ngồi xuống, cam chịu số phận cầm da bánh bao ăn.

" Ai, người này a, được định sẵn, có vài người sinh ra chính là ăn thịt, có vài người sinh ra chính là ăn da " Một phen tự mình thương xót, Quý Trì Nhu dùng tay nhỏ bé nắm bánh bao đút cho Quý Tiểu Thiên một miếng.

Quý Tiểu Thiên còn chưa kịp khen ngợi con gái nhà mình hiểu chuyện, Quý Như Sân nghiêm trang giảng đạo

" Con ăn rồi làm sao có thể đút cho người khác! "

" Cha mới không là người khác " Quý Trì Nhu có chút ủy khuất nói.

" Cha làm sao không phải là người chứ? " Quý Như Sân cố tranh luận.

Quý Trì Nhu căn bản không trả lời được, quay đầu chui vào trong ngực Quý Tiểu Thiên, rất ủy khuất. Quý Tiểu Thiên vội vàng vỗ lưng an ủi.

" Không có sao không có sao, con cũng đút cho mẹ một miếng, cha chính là người " Quý Trì Nhu còn nhỏ, vẫn không thể hiểu ý mẹ nàng, Quý Tiểu Thiên có thể.

Quý Trì Nhu run rẩy đem bánh bao trên tay đút cho Quý Như Sân ăn một miếng, Quý Như Sân lúc này mới hài lòng sờ đầu Quý Trì Nhu.

" Nhìn nàng giống như mẹ kế a " Quý Tiểu Thiên nhấp một hớp cháo nói.

Quý Như Sân ở trước mặt Quý Trì Nhu biểu đạt không rõ ý mình muốn nói, nàng muốn nói giống như mẹ nàng, lại không học được, thường thường chọc cho Quý Trì Nhu rơi vào trong sương mù, ủy khuất không thôi.

Ăn điểm tâm xong, Quý Tiểu Thiên dẫn Quý Như Sân cùng đi nha môn, nàng ngược lại đem nha môn nơi dạo chơi. Quý Như Sân bộ dáng không lạ gì.

" Hừ, ta cũng đi tìm cha ta chơi " Vừa nói xong không quay đầu lại rời đi.

Quý Tiểu Thiên đến nha môn, thấy Qúy Trì Phong ba đứa bé đã ở cửa nha môn chờ, thấy Quý Tiểu Thiên tới, lập tức nghênh đón.

"Dượng, ngươi rốt cuộc đã tới, chúng ta chờ thật là lâu " Quý Tiểu Thiên mới phản ứng được, sợ là mấy hài tử này ngày hôm qua đã bàn bạc đi. Quý Trì Nhu uốn éo người, muốn xuống đất, Quý Tiểu Thiên vội vàng đem nàng để xuống, mấy đứa bé tay cầm tay như một làn khói chạy vào nha môn.

Quý Tiểu Thiên vốn dĩ tới khoe khoang, điều này rất tốt, nhưng lại giống như bà vú, hướng về phía bốn đứa bé chạy loạn, cũng may Trì Phong đã tám tuổi, rất có phong độ anh cả, chắc là xin Quý Lão Gia hồi lâu mới đồng ý, bây giờ làm gì còn có bộ dáng chững chạc.

Đến thời gian ăn cơm trưa, mọi người đang vui vẻ ăn cơm, Quý Tiểu Thiên không đặt nặng quy củ, mấy đứa bé thực sự không nói, thấy Quý Trì Nhu cùng Quý Tiểu Thiên trò chuyện, đánh bạo nói tới nói lui, mọi người vừa ăn cơm vừa bàn bạc chờ lát nữa muốn chơi gì, mới vừa thỏa thuận muốn chơi trốn tìm, a Bình nôn nóng chạy tới, vừa chạy vừa kêu.

" Cô gia cô gia! Không xong! "

Quý Tiểu Thiên để cho mấy đứa bé ngồi ở trên bàn không động, mình đi ra ngoài, a Bình chạy đầu đầy mồ hôi, thở không kịp

" Cô gia, lúc ăn cơm trưa, tiểu thư đột nhiên muốn uống sữa đậu nành, ta liền đi mua, lúc trở về, nhìn thấy một nhóm người chạy vọt vào phủ, ta sợ có chuyện gì xấu, vội vàng chạy tới "

Quý Tiểu Thiên vừa nghe Qúy phủ xảy ra chuyện, Quý Như Sân vẫn còn ở trong phủ, không nói hai lời kêu người chạy đi Quý phủ, để lại a Bình chăm sóc đứa trẻ, a Bình nhớ tới đám người kia bộ dáng hung thần ác

sát thật sự sợ hãi, nhìn đứa bé ở chỗ này, không nhịn được thở dài nói: " Quý gia đây là tích đức a! "

Mấy đứa bé thấy Quý Tiểu Thiên đi, mơ hồ cũng cảm thấy xảy ra chuyện lớn, từng người cũng không nháo, ngoan ngoãn ăn cơm.

Quý Tiểu Thiên cùng đám người chạy tới Qúy phủ, nhóm người kia còn chưa đi, đang càn rỡ giết hại, không nghĩ tới người trong nha môn tới nhanh như vậy, thấy người Quý gia giết xong hết rồi, chỉ bất quá không tìm được mấy đứa bé, chuẩn bị rời đi, người trong nha môn dùng sức bắt lại, cũng không bắt được mấy người.

Quý Tiểu Thiên nhìn Quý gia thi thể nằm đầy đất, không biết làm sao, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng đi phòng ăn, trên bàn ăn một mảnh hỗn độn, bốn phía chết không ít người làm, Quý Nhuận Sân cũng nằm trên đất, Quý Tiểu Thiên vội vàng ngồi xổm người xuống, Quý Nhuận Sân trên người bị chém mấy đao, nhưng còn có chút hơi thở, Quý Tiểu Thiên vội vàng hô

" Mau! Người đâu! Đi nhanh tìm đại phu, mau cứu người! " Mấy người áp giải bắt được côn đồ đi phòng giam, mấy người khác chạy đi mau gọi đại phu, còn có mấy người tìm người sống nằm trên đất, cứu người.

" Bộ đầu! Quý Lão Gia ở chỗ này! Còn sống! " Quý Tiểu Thiên ở lân cận tìm hồi lâu, không tìm thấy Quý Như Sân, lại nghe một người ở cửa hông phòng ăn kêu một tiếng.

Quý Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa này chính là hướng Nam Uyển, Nam Uyển là nơi ở Quý Như Sân, Quý Tiểu Thiên vội vàng chạy đi tới phòng Quý Như Sân, quả nhiên ở cửa phòng nhìn thấy Quý Phu Nhân nằm. Nghĩ đến nhất định là ba người Quý gia vì bảo vệ Quý Như Sân mới như vậy, Quý Tiểu Thiên không nhịn được chóp mũi đau xót, muốn khóc lên, cũng may còn sống. Người lập tức đem Quý Phu Nhân qua một bên, Quý Tiểu Thiên vội vàng vọt vào phòng, trong phòng có người nằm, đều là nha đầu, Quý Tiểu Thiên không nhịn được kêu một tiếng

" Như Nhi! "

Không có nghe tiếng vang, Quý Tiểu Thiên chưa từ bỏ ý định, lại khắp nơi tìm người, một bên tìm một bên gọi, phòng vốn không lớn, vén lên khăn trải gường, Quý Như Sân quả nhiên trốn ở bên trong, Quý Như Sân nhìn Quý Tiểu Thiên, phản ứng một hồi mới nhận ra người, vội vàng bò ra, ôm Quý Tiểu Thiên khóc lên. Quý Tiểu Thiên đau lòng, nhưng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, không có sao liền tốt, ôm Quý Như Sân không buông tay.

" Không sao không sao. Ta ở đây. Không sao. Cha mẹ cùng anh đều không sao, đại phu đã cứu, nhất định là không có chuyện gì "

Quý Như Sân nghe được câu này, ưu tư mới bình tĩnh một ít, vốn là đang ăn cơm, đột nhiên có một đám người chạy vào, cha mẹ phản ứng đầu tiên để cho mình đi trốn, anh trong phòng ăn kéo lại những người đó. Quý Như Sân núp ở dưới gầm giường, nhìn nha đầu trong phòng từng bước từng bước ngã xuống, lại nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng, chỉ cảm thấy một mảnh đỏ tươi chiếu vào trước mắt lau làm sao cũng không đi, suy nghĩ mẹ dặn dò ' Ngàn vạn lần không nên đi ra, ngàn vạn lần không lên tiếng ', nhất thời cảm giác thật giống như hiểu rất nhiều chuyện, tránh ở dưới giường không dám lên tiếng.

Nàng cảm giác mình trốn cực kỳ lâu, mới nghe giọng nói Quý Tiểu Thiên, nhưng là không có khí lực đi ra, khi Quý Tiểu Thiên vén lên khăn trải gường nhìn mình, rốt cuộc không nhịn được ôm chặt nàng, sợ phát run.

Quý Tiểu Thiên thấy nàng khóc, cũng không nói chuyện, không biết an ủi làm sao, chẳng qua là ôm càng chặt hơn

" Đừng sợ đừng sợ, người xấu đều bị ta đuổi đi "

" Bộ đầu, đại phu đã tới, đang cứu người. Quý Phu Nhân cũng đã tỉnh " Vừa nói chuyện, thì có người vào, đem nha đầu dưới đất còn có hơi thở mang ra ngoài.

Quý Như Sân vừa nghe Quý Phu Nhân tỉnh, chạy ra ngoài, chờ Quý Tiểu Thiên đuổi theo, Quý Như Sân đã nhào vào đầu giường Quý Phu Nhân khóc, Quý Phu Nhân vỗ tay an ủi Quý Như Sân, không còn sức nói chuyện. Quý Tiểu Thiên đi nhanh tới đứng ở bên cạnh Quý Như Sân

" Mẹ ngươi yên tâm, ta chiếu cố thật tốt Như Nhi " Lại kéo Quý Như Sân

" Như Nhi, để cho mẹ nghỉ ngơi cho khỏe " Chỉ thấy Quý Như Sân không lên tiếng đáp lại, ngã xuống đất, ngất đi.

Cũng may có đại phu ở nơi này, bắt mạch thì yên lòng, chẳng qua là nhất thời bị kích thích, thân thể không có gì đáng ngại.

Quý Tiểu Thiên ôm lấy Quý Như Sân, tìm địa phương sạch sẽ để xuống, đắp quần áo lại cho nàng, xoay người kiểm tra tình huống hiện trường, lúc này, Huyện thái gia chạy tới hiện trường, thấy Quý gia mấy người chủ nhân đều không sao, thì yên lòng, tuy nói chết đều là người làm, đó cũng là mạng người a, chết nhiều như vậy, thật sự là một đại án tử a. Thật may chạy tới sớm, nếu không làm sao còn có thể cứu sống những người này.

" Đại nhân, ta muốn, đối với những người muốn giết Quý Lão Gia cho bọn bọ chết đi, nếu không những người đó chưa từ bỏ ý định, lại tìm tới cửa, chúng ta không thể chống đỡ được " Quý Tiểu Thiên chỉ muốn bảo vệ tốt người Quý gia, không muốn để cho bọn họ xảy ra chuyện. Huyện thái gia suy nghĩ thấy có lý, liền đồng ý.

" Đây chính là đại án tử, đợi ta báo lên triều đình, triều đình nhất định phái Kim y bộ đầu tới. Ngươi trước đem hiện trường ghi nhớ, cùng bọn họ nói rõ" Quý Tiểu Thiên đáp ứng, cùng người khác đem hiện trường vẽ lại.

" Ngươi nói, bọn họ vì sao không vào ban đêm đánh, mà chọn giữa trưa, quang minh chính đại từ cửa chính xông vào " Huyện thái gia quả thực không thể hiểu được, Quý Tiểu Thiên tự nhiên hiểu.

" Quý phủ ban đêm đều có phái người trông chừng, trong đó không thiếu cao thủ, giữa ban ngày ngược lại chỉ có người làm " Huyện thái gia nhìn Quý Tiểu Thiên.

" Ừm.... Xem ra phía sau có người đối với Qúy phủ biết sơ lược " Quý Tiểu Thiên không đồng ý.

" Cũng chưa chắc, hiện tại rất nhiều thương gia đều làm như vậy, ngay cả cửa hàng nhỏ của ta ban đêm cũng mời người tới nhìn. Ban đêm luôn nguy hiểm "

" Còn phải chờ QuýLão Gia bọn họ khôi phục rồi hỏi qua mới được " Huyện thái gia sáng tỏ gậtđầu, nhưng không có đầu mối gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện