Quý Phu Nhân nhìn chằm chằm Quý Tiểu Thiên quan sát tỉ mỉ, dáng dấp trắng nõn thanh tú, lại không giống thư sinh nhu nhược, đôi mắt cười lên thật đẹp, không cười có chút hung dữ, khó trách có thể giữ yên bọn côn đồ cắc ké trong huyện này. Như Nhi hôn nàng, nàng không lợi dụng chiếm tiện nghi, trên mặt đỏ ửng, có chút xấu hổ, lại thấy hắn nửa người ướt đẫm, Như Nhi không có gì đáng ngại, đối với nàng, càng hài lòng, cũng không đứng quấy rầy, quay đầu vào phủ, đem chuyện nói với Quý Lão Gia, Quý Lão Gia gật đầu không ngừng.
Đợi Quý Như Sân vào phòng, liền bị Quý Nhuận Sân kéo vào thư phòng, Quý Lão Gia cùng Quý Phu Nhân đã đợi lâu. Quý Như Sân còn vui vẻ cùng tiểu Thiên tạm biệt, không hề phản ứng bọn họ.
" Như Nhi, hôm nay mẹ nhìn thấy tiểu Thiên, bộ dáng quả thực không tệ " Quý Phu Nhân nhìn Quý Như Sân cười ngây ngô, suy nghĩ không đợi nàng chủ động nói, mở miệng hỏi thăm.
"Mẹ cũng thấy như vậy sao? Ta cũng cảm thấy Tiểu Thiên nhìn rất được, so với anh tốt hơn " Vừa mới dứt lời, Quý Nhuận Sân không vui
" Như Nhi thật đúng là không biết phúc, anh cũng coi như nổi danh tuấn tú trong huyện, Quý Tiểu Thiên kia làm sao có thể so với anh " Quý Nhuận Sân nói thật, Quý Như Sân trong mắt nhìn ra Tây Thi, nàng cảm thấy Quý Tiểu Thiên đẹp mắt nhất cũng dễ hiểu.
" Hắn có đối với con làm chuyện không nên làm không? " Quý Phu Nhân vẫn có phần lo lắng Quý Tiểu Thiên len lén chiếm tiện nghi Quý Như Sân, Quý Như Sân tỉ mỉ suy nghĩ, từ trong lòng ngực lấy ra nửa khối ngọc.
" Nàng đưa con cái này, nàng vốn không muốn đưa, nói đưa rồi cầu hôn không có để đưa " Vừa nói vừa cười ngọt ngào, Quý Nhuận Sân nhận lấy ngọc quan sát, không phải cực phẩm, nhưng chất lượng không tệ, với Quý Tiểu Thiên mà nói xác thực là vật trân quý.
Quý Phu Nhân nhận lấy xem, liền nhìn ra khối ngọc này là Thái cực, quay đầu nhìn Quý Như Sân, quả nhiên cúi đầu xấu hổ, luôn luôn giương mắt nhìn ngọc, giống như là sợ bọn họ vứt bỏ. Trong phủ so với ngọc này tốt hơn nhiều, chưa từng thấy nàng thích, bộ dáng nàng như vậy, Quý Phu Nhân tự nhiên hiểu, không nhịn được trêu ghẹo nói
" Nếu là cầu hôn không tặng đồ vật, làm sao bảo chúng ta nhận lời "
" Vậy ta đem ngọc này trả lại cho nàng, nàng cầm tới cầu hôn ta " Quý Như Sân nghe xong có chút nóng nảy, Vừa nói liền đoạt lấy ngọc trong tay Quý Lão Gia, Quý Lão Gia ha ha cười to
" Quả thật là con gái lớn không thể giữ trong nhà " Giọng nói kia rõ ràng là vui vẻ yên tâm vui mừng.
" Vậy ngày mai con còn muốn đi tìm hắn? " Quý Phu Nhân suy nghĩ tính tình Quý Như Sân, sợ làm điều gì danh tiếng dĩ nhiên sẽ phá hư, tiểu thư nhà nào mỗi ngày tìm tình lang. Quý Như Sân cất ngọc lắc đầu nói
" Tiểu Thiên kêu con ở trong nhà, nàng sẽ đến tìm con " Quý Lão Gia ở một bên gật đầu, coi như hài lòng.
Quý Như Sân lại nghĩ tới điều gì, vội vàng khoe khoang
" Tiểu Thiên nói ngày mai mang con đi nhà nàng ăn cơm "
" Nhà hắn có người nấu cơm? " Quý Nhuận Sân có chút không hiểu
" Chính nàng làm " Quý Như Sân cười giải thích.
Tuy nói Quý Tiểu Thiên một mình lớn lên, biết nấu cơm không lạ, lạ là hắn muốn nấu cơm cho cô gái ăn, hỏi khắp thiên hạ này có mấy cái nam tử có thể làm được như vậy, nam tử nông thôn, cũng không thấy vào phòng bếp giúp đỡ, càng không cần phải nói xuống bếp nấu cơm cho cô gái.
Quý Lão Gia cảm thấy Quý Tiểu Thiên tính tình không xấu, cũng không cảm thấy hắn sẽ đối với Như Nhi làm gì, Quý gia cũng không quá khắt khe, Quý Lão Gia cùng Quý Phu Nhân ban đầu muốn ở cùng nhau cả đời, cưới hỏi đàng hoàng, Quý Phu Nhân tuy nói có chút không yên lòng, cũng không có mở miệng.
Đáng tiếc Quý Lão Gia đoán trúng Quý Tiểu Thiên, nhưng là không đoán trúng mấy tên tiểu đệ nàng.
Bọn Trần Tiểu Đông nghe Quý Tiểu Thiên nói chuyện này, sống chết muốn tới, Quý Tiểu Thiên mang Quý Như Sân lúc về đến nhà, cả ba đều chờ ở cửa.
Quý Tiểu Thiên giơ tay làm xuống, một bàn thức ăn phong phú, bốn người trừ Tiểu Thiên đều không phải cô nhi, Chuột nhà ở trong huyện, thích ăn cơm Quý Tiểu Thiên làm, mẹ làm không thơm như vậy, Quý Tiểu Thiên làm xong thức ăn, ba người đem thức ăn bày trên bàn, gọi Quý Như Sân ngồi xuống.
" Đều ăn đi ăn đi, ta đi lấy rượu " Quý Tiểu Thiên thấy bộ dáng ba người tham ăn không dám động dũa, mở miệng nói.
" Ngươi đừng lấy rượu, ta hôm nay mang đến bình rượu ngon " Chưa kịp đứng dậy, tiểu Đông vội vàng đè Tiểu Thiên lại. Vừa nói xong từ trong lòng ngực lấy ra một bầu rượu nhỏ, rót mỗi người một ly, Tiểu Thiên thấy hắn rót cho Quý Như Sân, liền ngăn lại.
" Nàng không thể uống, ngươi đừng rót cho nàng ".
" Không có chuyện gì, rượu này không nặng, Tất cả mọi người cao hứng uống một chút ".
Chuột nhận lấy bầu rượu trong tay tiểu Đông rót cho Quý Như Sân, Quý Tiểu Thiên ngửi rượu trong tay.
" Không được không được, rượu này nghe mùi rất nặng, không thể uống " Quý Tiểu Thiên đưa tay đoạt lấy ly rượu, Quý Như Sân nhìn Tiểu Thiên.
" Tiểu Thiên " Quý Tiểu Thiên không chịu nổi Quý Như Sân nhìn nàng như vậy, đành buông ra.
" Được được được, uống thì uống đi ".
" Chị dâu, ta mời ngươi " Ăn một hồi, tiểu Đông cầm ly rượu lên hướng Quý Như Sân mời rượu. Vừa nói xong uống cạn sạch rượu trong ly, còn không đợi Quý Tiểu Thiên phản ứng, Quý Như Sân uống theo, Tiểu Đông