Tôi chuyển sang gọi số khác, bấm số di động của Mạc Thiệu Khiêm. Trước
kia, tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn, dù hắn từng ép tôi phải thuộc lòng số điện thoại của mình. Đầu dây bên kia đổ một hồi chuông
báo bận dài đằng đẵng, không có người nhấc máy. Tôi đợi rất lâu, cho đến khi tuyệt vọng.
Người trên đời này đều ruồng bỏ tôi cả rồi, tôi biết phải về đâu đây?
Tôi đi về phía trước, dọc theo lối vỉa hè, lững thững từng bước chân vô
định, đến khi tới một công viên giữa đường. Công viên sáng ánh đèn,
thỉnh thoảng có một vài bóng người qua lại, không đến nỗi quá quạnh hiu. Một gã ăn mày ngồi trên ghế đá, đang sắp xếp lại đống vỏ chai gã vừa
thu lượm được. Chai lớn, chai bé đều bị gã đạp bẹp gí rồi nhét cả vào
một chiếc túi rác cáu bẩn. Có thể do tôi đứng đó khá lâu nên gã mới
ngẩng mặt và ngoác miệng cười với tôi. Khuôn mặt gã bẩn thỉu, hàm răng
trắng nhờ, nhìn gã cười tôi mới sực tỉnh, thì ra là một gã điên.
Tôi giật nảy mình trước điệu cười của gã, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Khi lướt qua một tủ kính, nhờ ánh đèn phản chiếu, tôi mới thấy được dáng vẻ kinh hoàng của mình, mặt mày tái xanh, thần sắc đờ đẫn, chẳng khác gì
một người điên.
Tôi hoang mang đứng giữa con phố, không một chốn đi về. Tôi không nhà không cửa, không bố mẹ, không thể về ký túc xá,
không còn nơi nào để đi. Tôi cứ rảo bước, mãi đến lúc đêm thâu lắng
mình, xe cộ thưa thớt dần, nhìn sang bên kia đường có một cửa hàng
McDonald’s phục vụ hai tư trên hai tư. Tôi vừa khát vừa lạnh, mà ánh đèn sáng trưng bên ấy đầy cuốn hút. Lúc đẩy cửa bước vào, hơi ấm vờn quanh
người, gợi cảm giác tê liệt khắp mình mẩy, chân tay.
Tôi sải
chân bước vào, ngồi xuống ghế. Chẳng còn chút sức lực nào, tôi ngồi im
không thiết cựa quậy. Trong này vừa ấm cúng vừa sáng sủa, tôi thấy mình
giống cô bé bán diêm, vừa quẹt diêm lên đã thấy ngay thiên đàng. Vào một chiều đông của nhiều năm về trước, cũng trong một tiệm ăn thoáng đãng,
sạch sẽ như thế này, tôi ngồi bên cạnh Tiêu Sơn. Ngày ấy, anh gấp cho
tôi một con thiên nga bằng giấy, phải đấu tranh tư tưởng rất lâu tôi mới quyết định bỏ con thiên nga vào túi áo khoác, đem về nhà. Chút bạo dạn
ngày ấy đã mang lại cho tôi biết bao niềm vui, trong suốt một thời gian
dài, mỗi lần ngắm nhìn con thiên nga giấy kẹp trong quyển vở, trái tim
tôi lại rộn ràng một hương vị dịu ngọt, mát lành.
Chúng tôi của
ngày xưa phơi phới tuổi xuân xanh, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn vài năm ngắn
ngủi, giờ đây, tất cả đã trở thành dĩ vãng mà tôi không nỡ hổi tưởng.
Trong khoảnh khắc yếu đuối nhất, hồi ức về Tiêu Sơn đã đánh gục tôi, tôi chưa từng nhớ anh, khát khao anh nhiều đến thế. Câu giả thiết kia lại
lần nữa xuất hiện, giá như Tiêu Sơn biết, nếu Tiêu Sơn hiểu, anh sẽ
không bao giờ để tôi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, chỉ cần anh thực
sự biết.
Vẫn biết đó chỉ là những điều tự mị hoang tưởng nhưng
tôi lại cần sự dối lừa ấy biết bao. Tôi đã trắng tay chẳng còn gì, nhiều năm qua, nếu không tự vỗ về chính mình thì hẳn tôi đã bỏ mạng từ lâu
rồi. Ngắc ngoải đến ngày hôm nay, tôi vẫn tự nhủ với lòng rằng, giá như
Tiêu Sơn biết, anh sẽ không thế này. Dù cuộc đời ruổng bỏ tôi, nhưng
Tiêu Sơn thì không bao giờ.
Tôi biết mình không nên nghĩ vậy
nữa, tôi biết rõ kiểu lừa mị này thật đáng thương, nhưng tôi còn có thể
làm gì đây? Ngoại trừ cọng cỏ cứu mạng cuối cùng ra, tôi còn gì nữa đây?
Người phục vụ nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét quái đản, thấy tôi thế này chắc cô ấy kinh hồn bạt vía lắm. Một lúc sau, cô ấy đến gần, hỏi: “Bạn có cần
giúp gì không?”
Tôi nói:
- Tôi có thể mượn điện thoại của bạn một lúc được không?
Cô ấy rất thoải mái, đưa di động của mình cho tôi mượn.
Ngón tay tôi run rẩy ấn số của Tiêu Sơn. Tôi thấy mình không đủ can đảm để
chờ điện thoại kết nối. Tiếng anh vang lên từ đầu dây xa xăm phía bên
kia, tôi vẫn mong mình dập được điện thoại.
Chỉ một câu “A lô?”
của anh thôi, vậy mà tôi nghẹn ngào không thốt nên lời, chẳng còn cách
nào khác, tôi tưởng mình sẽ bật khóc. Anh hỏi tôi là ai mấy lần liền,
tôi đang định cúp máy thì bỗng nhiên anh gấp gáp gọi tên tôi:
- Đồng Tuyết?
Giọng anh như một phép màu, chỉ hai chữ thôi đã khiến tất cả những giả tạo
trong tôi đều tan biến. Tôi không cầm được nước mắt, bật khóc nức nở.
Lâu lắm rồi chưa nghe anh gọi tôi là “Đồng Tuyết”, đối với tôi, tất cả
những chuyện đã qua thật xa xỉ biết bao. Tôi nhớ anh, anh luôn là nỗi
nhớ mong trong tôi. Bấy lâu nay, tôi chôn chặt bóng hình anh vào đáy sâu của trái tim, vậy mà tôi không sao nén nổi mình. Tôi nhớ anh, trong
bước đường cùng, tôi chỉ nhớ tới anh. Dường như hình bóng anh đã khắc
sâu vào xương cốt, đợi tôi róc da xẻ thịt, thế nào anh cũng sẽ hiện ra.
Ở đầu dây bên kia, anh hỏi tôi bằng giọng nôn nóng:
- Em sao rồi? Em đang ở đâu thế? Đồng Tuyết, là em đúng không ? Đồng Tuyết?
Giây phút anh gọi tên tôi, tôi chỉ muốn òa lên khóc thật to, nhưng chỉ có
những giọt nước mắt lăn dài mà không một lời thừa thãi nào khác. Tiêu
Sơn dần lấy lại bình tĩnh, vừa an ủi vừa gặng hỏi tôi đang ở đâu. Người
phục vụ nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của tôi bằng anh mắt hiếu kỳ,
tôi đọc tên toàn nhà đối diện bên kia đường, Tiêu Sơn nói:
- Em đừng đi đâu cả, anh đến đó ngay đây.
“Giá như Tiêu Sơn biết, nếu Tiêu Sơn biết”, bao nhiêu năm qua, câu giả thiết ấy đã giúp tôi tồn tại được đến ngày hôm nay. Một khi Tiêu Sơn biết,
anh sẽ không cư xử tệ với tôi như kẻ khác từng làm. Dù cuộc đời có ruồng bỏ tôi, anh vẫn sẽ tới tìm tôi như ngày nào.
Lúc Tiêu Sơn hiển
hiện ngay trước mắt, tôi không biết rốt cuộc mình đã nói những gì, tôi
siết chặt tay áo anh như giữ lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Tôi thì
thào câu gì đó, cứ có cảm giác tất cả mọi chuyện như một cơn ác mộng kéo dài lê thê, đến tận bây giờ tôi mới được gặp Tiêu Sơn, anh xuất hiện
trong mơ như bao mong đợi mòn mỏi. Tiêu Sơn đứng đó mà tôi vẫn thấy tất
cả chỉ là cơn mộng mị, nếu không, anh đã không tới, anh đã chẳng xuất
hiện ở nơi này. Mãi đến lúc anh dìu tôi lên taxi, dúi cho tôi một bịch
khăn giấy, những cảm xúc chất chứa, dồn nén bấy lâu bỗng nhiên vỡ òa,
tôi úp mặt vào lòng bàn tay, cho phép mình được bật khóc nức nở. Tôi
biết mình tham lam vô độ, bất kể mình đang ở đâu, tôi vẫn luôn mong một
ngày nào đó, anh sẽ trở về bên tôi.
Anh đưa tôi tới một căn hộ,
trong phòng ngổn ngang bừa bộn, chứng tỏ nơi đây không hề có người dọn
dẹp, tôi cũng không đủ sức để nghĩ nữa. Anh lấy khăn để tôi đi rửa mặt.
Đứng trước bồn rửa mặt, nước xả ào ào, tôi ngơ ngác nhìn mình trong
gương, đôi mắt sưng vù, cả mặt phù thũng, tôi đã khóc quá nhiều. Dù
không phải thế đi chăng nữa thì tôi cũng hiểu, mình đâu còn là Đồng
Tuyết của ngày nào.
Nhưng tôi biết phải làm sao đây? Lòng tôi
rối như tơ vò, không tài nào tìm ra đầu sợi, cũng chẳng muốn đối mặt với bất cứ điều gì.
Lúc ra ngoài, tôi thấy Tiêu Sơn đang ngồi hút thuốc bên cửa sổ.
Lần đầu tiên, tôi bắt gặp anh bên điếu thuốc. Khoảnh khắc ngắn ngủi gặp anh ở tiệm ăn, tưởng như anh đã bước ra từ ngày hôm qua, suốt chặng đường,
anh cầm tay tôi không nỡ buông. Nhưng giờ phút này, anh đứng đó xa cách
mà lạ lẫm như một ai đó xa lạ, một người tôi không hề quen.
Tôi ngồi xuống sofa, Tiêu Sơn liền dập tắt điếu thuốc. Anh cất giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cất giọng lí nhí gần như van nào:
- Đưa em đi được không? Đi đâu cũng được.
Tôi biết mình lại đang hy vọng hão huyền. Tôi luôn mơ có một ngày Tiêu Sơn
trở bề, anh tới tìm tôi và dắt tôi đi bỏ trốn. Nhưng tôi biết rõ anh
không còn là Tiêu Sơn của mình nữa rồi. Tiêu Sơn của ngày hôm nay đã
thuộc về Lâm Tư Nhàn. Đời tôi đã từng một lần làm chuyện nhục nhã, bây
giờ lại toan tái diễn, nhưng thực chất tôi chỉ muốn trốn chạy đến một
nơi vắng vẻ không một bóng người. Và giờ chỉ cần một cái lắc đầu của
Tiêu Sơn thôi là tôi lập tức biến thành con kiến bị nghiền nát dưới ngón tay của số phận.
Nhưng Tiêu Sơn đáp không hề do dự:
- Được!
Anh vào phòng lấy áo khoác, lúc ta liền gọi tôi:
- Đi thôi!
Không biết anh định dắt tôi đi đâu nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo. Anh đưa tôi ra ga tàu và mua hai chiếc vé. Trong màn đêm đen kịt, ngoài cửa sổ
chẳng thấy bất kỳ thứ gì. Tôi mệt mỏi, uể oải đến rã rời, anh nói:
- Ngủ đi, tàu vào ga anh sẽ gọi em.
Tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ sâu, mặc những âm thanh ồn ã trên tàu,
mặc đèn trần sáng lóa, toa ghế mềm không ngớt tiếng nói cười rỉ rả. Tôi
đã có một giấc ngủ say giữa khung cảnh huyên náo, bởi trong lòng biết
chắc, Tiêu Sơn đang ngồi ngay bên mình.
Tiêu Sơn gọi tôi dậy khi tàu vào ga, chúng tôi rời ga, gọi một chiếc taxi. Sương sớm phảng phất
trong ánh đèn đường, thành phố T vẫn chẳng đổi khác so với mấy ngày
trước tôi đến. Anh đưa tôi về căn hộ nơi ngõ cũ, dắt tôi băng qua những
lối đi, nơi đây nhà nối tiếp nhà, đâu đâu cũng một vẻ y chang nhau. Tôi
nghĩ mình đang nằm mơ, được trở lại nơi này sau mấy ngày ngắn ngủi,
không những thế còn có Tiêu Sơn đi cùng.
Lòng đinh ninh đây chỉ
là một giấc mơ, tôi vỗ về, dỗ dành mình rằng giấc mơ này thật sự quá
tuyệt với. Bước lên cầu thang, Tiêu Sơn mở cửa, căn nhà hai gian ba
phòng ngủ nửa gần gũi nửa xa lạ hiện ra rõ ràng ngay trước mắt. Nắng mai hắt qua cửa sổ, mạ lên đồ đạc trong nhà một màu ánh kim nhàn nhạt, ánh
sáng ôn hòa chan chứa càng thêm khẳng định đây chỉ là cõi mộng, tuyệt
vời quá làm tôi khó mà tin được. Tiêu Sơn hỏi:
- Em muốn ngủ thêm một lúc nữa không?
Tôi vẫn mặc nguyên áo khoác, ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ một giấc dài hơn mười tiếng đồng hồ. Đã nhiều năm rồi, tôi không có cảm giác được ngủ một giấc ngon lành và bình yên đến vậy. Khi tỉnh dậy, cổ tôi cứng đờ, trời đã xế chiều, chỉ còn rơi rớt sợi nắng tàn rọi vào
khung cửa. Tôi nằm trên giường, trân trân nhìn lên trần nhà, có lẽ là mơ mà cũng không hẳn là mơ, nhưng sao mình lại ở đây?
Rời giường
sau một lúc ngẩn ngơ, tôi rón rén đẩy cánh cửa. Tiêu Sơn đang ngồi ngoài phòng khách, chăm chú nhìn màn hình máy tính. Mình anh ngồi giữa căn
phòng rộng thênh thang, nắng chiếc phác bóng anh thành những đường viền
rõ rệt nhưng xa xăm, mỗi đường nét ấy lại đầy ắp những dư vị thân
thương, như thẻ anh chưa từng bước ra khỏi cuộc đời tôi. Nhìn anh tập
trung trước màn hình máy tính thế này, lòng tôi đột nhiên chùng xuống,
chuyện của ngày hôm qua ùa về chỉ trong nháy mắt, như biển đen dậy cơn
sóng lớn, nối đuôi nhau ùn ùn ập xuống đầu, nuốt gọn tôi nơi vực nước
sâu thẳm, vĩnh viễn đừng mong siêu thoát. Tôi chực ngã quỵ xuống, đang
phân vân không biết có nên xô cửa bỏ chạy hay không thì Tiêu Sơn ngẩng
lên. Nét điềm tĩnh trên gương mặt anh mang lại cho tôi cảm giác an tâm.
Khi bước lại gần, tôi mới thở phào, thì ra anh đang chơi game chứ không
lên mạng. Tôi biết mình lại đang tự huyễn hoặc bản thân nữa rồi, sớm
muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng ngay lúc này, tôi chẳng muốn nghĩ ngợi
nhiều. Nếu việc này bị cho là “ôm rơm chữa cháy”, vậy cứ để tôi chết
quách cho xong, dù sao từ lâu, tôi cũng không nên sống trên đời nữa. Nếu để Tiêu Sơn biết… thà tôi cứ mãi vùi đầu trong cát, thà anh vĩnh viễn
đừng biết.
Anh bỏ tay khỏi chuột máy tính, hỏi tôi:
- Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?
- Em muốn ăn mì.
- Để anh nấu cho em.
Tôi nghe lòng mình thoáng ngẩn ngơ, thời gian lẫn không gian chồng chéo,
trùng lặp khiến tôi ngỡ ngàng, căn phòng xưa quen thuộc nhưng cũng đầy
xa lạ, như thể chúng tôi chưa từng xa nhau. Trong bếp im ắng, chỉ có
tiếng nước lăn tăn sủi bọt, Tiêu Sơn vẫn cúi đầu thái cà chua:
- Lần trước anh về đây sống vài ngày nên vẫn còn thức ăn trong tủ lạnh.
Tôi không dám nói với anh rằng tôi từng mò đến đây nhưng không tìm được anh.
Món mì anh nấu có nhiều cà chua và tương bò, vị rất đượm, tôi ăn hết một bát to.
Tiêu Sơn không để tôi rửa bát, anh đeo tạp dề, đứng bên chậu rửa, chỉ một
loáng đã rửa xong rồi cất bát đũa lên chạn hong khô, lau tay, cởi tạp
dề. Lần đầu tiên tôi thấy anh làm việc này, như một người đàn ông nội
trợ đích thực, không còn là chàng trai đã từng cãi vã với tôi xem trứng
sốt cà chua phải làm thế nào như ngày xưa nữa.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, nhiều năm trôi qua, chưa bao giờ tôi cảm thấy bình yên như lúc này.
Cơm nước xong xuôi, chúng tôi xem tivi, chương trình thời sự quanh năm như
một, toàn những tin như hôm nay lãnh đạo đón tiếp ai, họp hành gì. Tiêu
Sơn vẫn giữ im lặng với tôi và không hỏi han bất cứ điều gì.
Có
thể do ban ngày đã ngủ căng mắt, nên tối đến, tôi chập chờn trong mộng
mị. Khu chung cư cao cấp năm nào lại quay về tìm tôi trong mơ. Tôi cứ đi mãi trên dãy hành lang trải dài hun hút. Đó là lần đầu tiên trong đời,
tôi được đặt chân vào một khu chung cư xa hoa nhường này, những khách
sạn đánh giá theo sao ở trường tôi còn thua xa.
Đồ vật trong
phòng được bày biện một cách trang nhã, thanh lịch, trên bàn đã sắp sẵn
bánh trái và hồng trà, bấy giờ vừa vặn bữa trà chiều.
Một
bàn
tay đang nhấc cái ấm, nước trà chậm rãi chảy xuống, chén trà mới rót lan tỏa một làn hương nồng đượm mang lại cảm giác mê man. Khuy cài tay áo
của hắn là một quả bóng gôn nho nhỏ bằng vàng trắng tinh xảo, lấp lánh
sắc bạc dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn cũng chập chờn sáng tối, không cho
phép tôi nhìn rõ.
Những ngón tay lạnh toát lướt qua mặt, động
tác bất ngờ ấy khiến tôi chực né tránh nhưng người cứ lả đi như thể sức
lực toàn thân đã bị rút cạn. Tôi giật mình muốn gào thật to nhưng tiếng
thét tắc nghẹn trong cổ họng, muốn vùng vẫy mà bất lực. Chút lý trí còn
sót lại cũng rụng rời dần, tôi thì thào gì đó, rồi cơ thể bị ăm lên nhẹ
bẫng.
Có kẻ vươn tay bịt miệng tôi lại lúc tôi bật rên thành
tiếng vì đau. Cơ thể hắn thoang thoảng một mùi hương, thấm đẫm trong màn đêm, phảng phất thân thuộc như đã từng quen.
Mùi hương thoang
thoảng lúc có lúc không ấy khiến tôi lợm giọng. Tôi dần lấy lại tỉnh
táo, bắt gặp cặp mắt thoáng nét u uẩn hiển hiện trong bóng đêm khiến tôi khiếp đảm hét toáng lên, như muốn trốn chạy khỏi điều gì đó.
Có người lay tôi dậy, dưới ánh đèn trần vàng vọt không quá chói mắt, Tiêu
Sơn đang nâng vai tôi dậy, luôn miệng gọi tôi. Tôi ghì chặt ngón tay anh trong tiếng nấc nghẹn ngào với hy vọng anh chưa từng rời bỏ mình. Tất
cả mọi việc diễn ra cho đến khi choàng tỉnh mới biết, thì ra ba năm qua
chỉ là một cơn ác mộng.
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, một lúc lâu sau, anh mới hỏi:
- Em gặp ác mộng à?
Anh ngủ ngay phòng kế bên, trong lúc vội vàng chỉ kịp mặc một chiếc áo
phông, chẳng kịp khoác áo ngoài. Hơi thở của anh trong lành, dường như
còn phảng phất mùi thơm của sữa tắm. Còn thứ dị hương trong giấc mơ kia
lại như một con rắn độc trườn mình, thâm nhập vào ký ức của tôi. Tôi sực nhớ ra đó là mùi nước hoa Tiffany của Mạc Thiệu Khiêm. Những chuyện xảy ra trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ trước thoáng đó đã ùa về, tôi đã
bất chấp tất cả, bỏ chạy theo Tiêu Sơn đến nơi này. Anh không biết tôi
đang lẩn tránh điều gì, nhưng bản thân tôi lại rõ hơn cả. Chẳng qua cũng chỉ là một phút nông nổi. Anh không gặng hỏi mà đã dẫn tôi về đây, anh ở rất gần mà như xa vời vợi, đến nỗi tôi không thể chạm vào được.
Tôi không biết Tiêu Sơn đang nghĩ gì, tôi như một kẻ chết đuối túm lấy cọc
cứu mạng cuối cùng là anh. Nhưng như thế là trái đạo đức, vì bản thân
tôi từng làm chuyện đồi bại ấy. Bây giờ đối mặt với Tiêu Sơn, đối mặt
với Lâm Tư Nhàn, đáng lẽ tôi không nên phạm sai lầm thêm một lần nào
nữa.
Cuối cùng tôi đành buông tay, thì thào nói:
- Em phải đi đây.
Anh không lên tiếng, chỉ đăm đăm nhìn tôi.
Tôi thấy toàn thân mình run lên. Chạy trốn đến đây chỉ là cách giải quyết
tạm thời, lòng tôi biết rõ tất cả những chuyện này chỉ như “ngắm hoa
trong gương, mơ trăng dưới nước”, sớm muộn gì chẳng phải đối mặt với sự
thật, chỗ của Tiêu Sơn vốn dĩ không phải nơi dành cho tôi. Tôi phải quay về thôi, quay về chịu tất cả những gì mình đáng phải chịu. Tôi xuống
giường, lần mò tìm áo khoác, lòng thầm nhủ mình không nên kéo Tiêu Sơn
vào những chuyện nhơ nhớp này.
Tiêu Sơn lẳng lặng nhìn tôi chật vật mặc áo, đến phút cuối cùng, anh mới lên tiếng, giọng bình tĩnh thoáng vẻ kiềm chế:
- Em vẫn muốn quay về với anh ta à?
Chân tôi chợt mềm nhũn rồi cả người trở nên lảo đảo. Thì ra anh đã biết tất
cả. Tôi giật lùi mấy bước, mắt đau đáu nhìn anh tuyệt vọng. Nụ cười thấp thoáng xuất hiện trê khóe môi anh:
- Trước đây anh cứ tưởng em
và Mộ Chấn Phi đang yêu nhau… Thật tình, mấy chuyện trên mạng chỉ được
vài hôm là sẽ lắng xuống, anh đoán bạn trai em ắt hẳn không phải loại
tầm thường, anh ta sẽ có cách giải quyết êm thấm vụ này, em không phải
cuống lên thế.
Từng câu, từng chữ của anh như hàng vạn mũi tên
găm thật sâu vào trái tim tôi. Tôi nhìn anh với nỗi tuyệt vọng, trong
khi anh vẫn bình tĩnh đáp lại cái nhìn của tôi. Tôi không cắt nghĩa được thứ tình cảm đang tồn tại trong đôi mắt ấy, tôi không biết anh nghĩ gì
về mình. Khinh thường ư? Không, thậm chí anh chẳng thèm ban cho tôi sự
khinh thường.
Bao lần tôi tự nhủ với mình rằng: giá như Tiêu Sơn biết, và giờ đây câu giả thiết ấy lại trỗi dậy trong lòng: giá như Tiêu Sơn biết… Anh là hy vọng duy nhất của đời tôi, vậy mà giây phút này,
ngay cả anh cũng mất lòng tin đối với tôi, tôi là loại con gái hư thân
mất nết, hám hư vinh nên mới phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Xã hội này biết thừa tôi là loại tham lam, coi trọng vật chất, bán cả
linh hồn lẫn thân xác chỉ vì tiền của một gã đàn ông giàu có.
Tôi bị trừng phạt là đáng lắm!
Tôi xô cửa, lao ra ngoài, đèn cảm ứng ở mỗi tầng bật sáng nhấp nháy, bước
chân tôi liêu xiêu, dường như bồng bềnh bước trên những bậc cầu thang
mấp mô, vậy mà không hề trượt ngã. Tôi đẩy cánh cổng dưới tầng, tiếng
cổng sắt sập mạnh, xé toang màn đêm sau lưng. Tôi lao mình chạy trong
đêm khuya tĩnh mịch, lướt qua giữa những toàn nhà giống nhau y chang,
ngáo ngơ đâm bổ khắp nơi, chẳng khác nào một con nhặng không đầu. Khu
này như thể một mê cung khổng lồm còn tôi thì lần mò giống một con nhặng đụng phải bức tường thủy tinh trong suốt, hết lần này đến lần khác bị
bật trở lại, chẳng thể nào mò ra đường đi. Tôi nghe sau lưng có người
gọi tên mình nhưng vẫn lao bạt mạng về phía trước, người con trai yêu
thương tôi đã ra đi từ lâu, anh quay bước bỏ đi, quẳng lại tôi bơ vơ
giữa thế gian âm u này.
Có người bất ngờ chụp lấy cánh tay tôi,
tôi gồng mình giãy giụa nhưng Tiêu Sơn khỏe hơn nhiều, tôi giãy thế nào
cũng không thoát khỏi anh. Tôi cădn thật mạnh vào mu bàn tay anh nhưng
anh quyết không rụt lại, cánh tay kia ghì chặt khuôn mặt tôi và một nụ
hôn đáp trên môi tôi.
Trời đất quay cuồng còn tôi run rẩy, tê
liệt trong vòng tay anh, tôi gần như lịm đi khi khoảnh khắc răng môi
chúng tôi chạm nhau. Hơi thở ấm áp của anh như dòng điện làm tê liệt tay chân. Anh ôm tôi thật chặt, hôn tôi bằng nụ hôn điên cuồng, thậm chí đã biến thành cắn xé. Lúc đó, tôi đã bật khóc, bởi tôi không quên được,
tôi không thể quên được anh, không thể quên nụ hôn đầu đời ngọt bùi như
mới chỉ ngày hôm qua – cũng tại nơi đây.
Trải qua từng ấy năm,
tôi đã run rẩy, bật khóc lúc anh hôn tôi lần nữa. Trong vòng tay siết
chặt của anh, tôi nghe tiếng anh thì thầm gọi tên mình, anh nói gì đó
rối bòng bong mà tôi không thể hiểu nổi, bản thân tôi cũng không biết
mình đang nói gì. Anh dìu tôi trở về căn phòng ấm áp kia, anh vẫn ôm tôi trong lòng, vẫn hôn tôi, vẫn gọi tên tôi:
- Đồng Tuyết… Đồng Tuyết…
Giọng anh sâu lắng nhuốm khổ đau:
- Anh yêu em… đừng bỏ rơi anh lần nữa…
Tôi nghẹn ngào không ra hơi, siết chặt áo anh rồi tự nhủ mình sẽ không
buông tay, đây là Tiêu Sơn mình hằng yêu bấy lâu nay. Anh nói anh còn
yêu tôi, anh bảo tôi đừng rời xa anh lần nữa, anh thao thao kể:
- Sau ngày hôm đó, anh đã tới tìm em nhưng em không có nhà. Ngày hôm sau
nữa, anh gọi điện nhưng em vẫn không ở nhà, anh nhờ em họ em chuyển lời, anh cứ chờ, cứ đợi vậy mà em không hề gọi lại cho anh. Anh đợi mấy tuần liền, ngày ngày gặp em ở trường vậy mà em vẫn không hề đếm xỉa đến anh, lúc đó anh không ngờ em lại nhẫn tâm đến thế, kiêu kỳ đến thế… Kể từ đó trở đi, em không đoái hoài đến anh nữa.
Chuyện này xảy ra từ
lúc nào thế? Hẳn là từ kiếp trước rồi. Tôi nghe anh kể lại những chuyện
trước kia mà không thể hiểu nổi anh đang nói gì. Thì ra, sau hôm chia
tay ấy, anh có đến tìm tôi nhưng em họ tôi không hề nói gì, có lẽ con bé đã quên. Thế nhưng, anh nghĩ tôi không gọi cho anh là vì tôi thật sự
muốn chia tay sao?
Bao năm qua, tôi đã đánh mất gì? Tôi vuột mất Tiêu Sơn, vuột mất người tôi yêu nhất, vuột mất tất cả. Chỉ vì một phút nông nổi, chỉ vì để lỡ một cuộc điện thoại, tôi tưởng anh không còn yêu mình nữa, và anh cũng cho rằng tôi không muốn đoái hoài đến anh nữa,
tiếp đó là khoảng thời gian lớp mười hai bận bịu lẫn tuyệt vọng, kể từ
đó, chúng tôi ở gần trong gang gấc mà như cách xa tận chân trời góc bể.
Rốt cuộc tôi đã để mất những gì? Tôi khóc đến lả người nhưng vẫn không dám
kể cho anh nghe chuyện tôi từng trải qua. Những uất ức, những tủi nhục,
những khổ sở tôi từng chịu đựng… rất lâu về trước tôi đã muốn kể cho anh nghe, vậy mà không tài nào tìm được anh. Tôi vùi đầu, bật khóc nức nở
trong vòng tay anh, rồi nghẹn ngào kể anh nghe tất cả những gì khó nói
nhất, tất cả những gì nhục nhã nhất, tất cả những thứ đó đã nhấn chìm
tôi vào tuyệt vọng. Vốn dĩ chẳng mong mỏi có cơ hội giãi bày cùng anh,
tôi nghe tiếng mình khàn khàn vụn vỡ. Vào cái đêm tuyệt vọng khiến người nghe phải sục sôi căm phẫn mà từ xưa đến nay tôi không bao giờ muốn hồi tưởng lại ấy, tôi như con cá nằm trên thớt, thân mình hứng chịu sự
cưỡng hiếp thô bạo. Kể từ đó, tôi đã mất tất cả, chẳng còn đường quay
lại, ký ức đó khiến tôi run lên vì tuyệt vọng.
Đêm nhục nhã ấy
dường như đang tái hiện lại, tôi thấy mình bải hoải, rã rời, trên người
như đeo một tảng đá lớn, hoặc như một kẻ chết đuối không thể vùng vẫy,
để mặc cơ thể chìm nghỉm xuống vực sâu… Thế là tất cả đều bỏ tôi mà đi,
kể từ nay, tôi vĩnh viễn chìm trong bóng đem tuyệt vọng.
Không
một ai biết những gì tôi từng trải qua, không một ai hay tôi đang nhẫn
nhịn điều gì, tôi cứ gắng gượng chịu đựng nỗi nhục nhã ấy, tôi tự huyễn
hoặc mình rằng nếu Tiêu Sơn biết… Nếu Tiêu Sơn biết…
Nếu anh biết, anh tuyệt đối sẽ không để tôi phải chịu đựng những điều đó.