Tác giả : Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại : Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện HE.
Độ dài : 25 chương + 4 phiên ngoại.
Tình trạng : Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành phim.
________________________
Trong trí nhớ của Đồng Tuyết, Mạc Thiệu Khiêm luôn là một người lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy. Người đàn ông đó đã đẩy cô tới đường cùng, cướp đoạt những năm tháng sinh viên tươi đẹp của cô, khiến cô phải khổ sở che giấu thân phận bị bao nuôi của mình.
Nhưng mà cô chưa từng tự hỏi, vì sao Mạc Thiệu Khiêm thà giúp cô che giấu tội danh nhận hối lộ, tham ô của chú ruột, cũng muốn mang cô trói ở bên mình, làm tiểu tình nhân của anh.
Chuyện cũ như nước. Mạc Thiệu Khiêm luôn nhớ rõ, bố của anh vì sao mà chết. Lúc đầu tiếp cận Đồng Tuyết cũng là vì muốn trả thù. Nhưng mà, chính Mạc Thiệu Khiêm cũng đã nghĩ, "những chuyện trước kia, em đâu có biết."
Còn anh dẫu biết, cuối cùng cũng vẫn cứ hãm sâu vào tình yêu với cô như vậy.
Anh yêu cô đến thế, nhưng có lẽ ngay từ đầu anh đã dùng sai cách. Tách cô ra cuộc sống của người bình thường, sau đó giày vò cô, rồi lại âm thầm đau xót. Tự Mạc Thiệu Khiêm biết, anh đối với Đồng Tuyết không tốt. Không tốt tới mức hễ cô nhìn thấy anh là bắt đầu lo sợ, không tốt đến mức khiến cô bị thương hết lần này đến lần khác. Cũng không tốt đến mức... ép buộc cô đón nhận tình yêu của mình.
Trong lòng Đồng Tuyết lại vẫn luôn nhớ thương mối tình đầu của cô, Tiêu Sơn. Nhớ thời học sinh, cô cùng Tiêu Sơn tập kịch, ăn pizza, uống trà sữa... đã từng có thời gian cảm thấy tình yêu đẹp đến như vậy. Tất cả những điều đó phản chiếu đến hiện tại, khiến cô càng cảm thấy chính mình thật đáng thương, cũng cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm quá tàn nhẫn.
Nhưng mà cô không nhận ra, khi Mạc Thiệu Khiêm lao tới bệnh viện, được tin cô đã bỏ đi đứa con của hai người, anh đã đau đớn như thế nào. Trong mắt Đồng Tuyết lúc đó, Mạc Thiệu Khiêm dữ tợn y như dã thú.
Nhưng cô làm sao biết, dã thú cũng biết đau lòng.
Anh tuy thế nhưng lại bảo vệ cô rất tốt, cũng là để tránh khỏi tai mắt người vợ trên danh nghĩa của anh. Đó là người yêu anh đến mất đi lí trí. Nhưng mà, tim của Mạc Thiệu Khiêm lại đặt trên người Đồng Tuyết.
Các mối quan hệ chồng chéo nhau quá mức rắc rối. Trong đó, ai cũng cho mình là người đau khổ nhất. Nhưng mà có câu nói như thế này, "ai cũng cho rằng mình là người đáng thương nhất, chỉ bởi vì không biết đến nỗi đau của kẻ khác mà thôi."
Đồng Tuyết tuyệt vọng giữa ảo tưởng hạnh phúc và hiện tại tàn nhẫn, Mạc Thiệu Khiêm đau đớn vì Đồng Tuyết đối với mình không có chút yêu thương. Cuối cùng anh nghĩ, hay cứ để cô ra đi. Như vậy... ít ra cô còn có thể được hạnh phúc.
Đúng lúc đó, Đồng Tuyết cầm hợp đồng đến cầu xin Mạc Thiệu Khiêm để cứu lấy tình yêu của bạn thân mình. Anh ra điều kiện, cho anh một tuần cuối cùng được ở bên cô.
Có lẽ lúc đó Mạc Thiệu Khiêm nghĩ, khi một tuần cuối cùng này qua đi, hạnh phúc cả đời của anh đều đã dùng hết rồi.
Vì vậy không muốn lãng phí một giây phút nào, cùng cô trải qua cuộc sống của người bình thường. Biệt thự bờ biển, cùng nhau đạp xe đi mua thức ăn, tự nấu cơm, ôm nhau ngủ...
Có một điều Đồng Tuyết không biết, trong điện thoạt của Mạc Thiệu Khiêm chỉ có duy nhất một tấm ảnh, là ảnh chụp cô. Mạc Thiệu Khiêm tuyệt vọng như thế, người ở ngay bên cạnh mình nhưng vẫn phải chụp trộm. Đêm cuối cùng của một tuần hạn định, anh ôm cô vào lòng, ngắm khuôn mặt ngủ say yên bình của cô, sau đó chụp một tấm ảnh nữa. Lần này có cả anh trong đó.
Ở cùng với nhau lâu như thế, có lẽ đó chính là bức ảnh duy nhất hai người xuất hiện cùng nhau.
Không nói đến Tiêu Sơn yêu Đồng Tuyết tha thiết, không nói đến vợ Mạc Thiệu Khiêm yêu anh đến mức làm ra những chuyện độc ác, không nói tới những người khác, chỉ riêng với Mạc Thiệu Khiêm, tôi đã có đủ rung động, đủ lí do để đọc hết "Thiên Sơn Mộ Tuyết."
Mạc Thiệu Khiêm vì Đồng Tuyết mà đối địch với thế lực nhà vợ, cũng buông bỏ một phần sản nghiệp công ti, nhưng lại không đủ can đảm đứng trước mặt cô nói ba chữ "anh yêu em". Đến tận khi Đồng Tuyết rời đi, anh mới lén lút cất điện thoại của mình vào ngăn đáy vali của cô. Đọc tới đoạn Đồng Tuyết ở sân bay phát hiện ra chiếc điện thoại đó:
"Nếu như tôi không dùng chiếc vali này nữa, nếu như tôi vất chiếc vali này đi, có lẽ chiếc điện thoại sẽ vĩnh viễn nằm trong ngăn đáy, không bao giờ lại thấy ánh mặt trời nữa.
Anh vì sao phải làm chuyện kì quái đến thế chứ?
Tôi dùng đôi bàn tay đang run rẩy, mở tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại mình.
Tin nhắn vô cùng ngắn gọn, ngắn gọn chỉ vỏn vẹn có 3 chữ.
Ba chữ hiển thị rõ ràng trên màn hình điện thoại, không có mở đầu, không có đề tên, không có bất kì lời lẽ dư thừa nào, giống như phong thái làm việc trước nay của anh, giống như thái độ trước nay của anh đối với tôi.
Mà tầm nhìn của tôi ngày càng nhạt nhòa đi.
...
Tôi ngắm nhìn bức ảnh, ngắm nhìn điệu bộ anh ôm tôi, ngắm nhìn nụ cười trên môi, ngắm nhìn nửa khuôn mặt anh. Nếu như tôi không xách chiếc vali này theo, nếu như tôi không dùng chiếc vali này nữa, nếu như tôi vất chiếc vali này đi, hoặc có lẽ tôi vĩnh viễn không bao giờ biết, anh đang làm cái gì. Anh xưa nay không biết tôi xem lén điện thoại anh, đương lúc anh đặt điện thoại vào vali, anh biết đâu cũng một mực nghĩ rằng, trọn đời này vĩnh viễn không cần cho tôi biết, anh rốt cuộc từng làm những gì.
Tôi nhìn ngắm ba chữ ngắn gọn trên màn hình điện thoại, xa lạ là thế, thân quen là thế, ngắn gọn là thế, thẳng thắn là thế, tôi chưa từng nghĩ anh sẽ nói với tôi 3 chữ ấy:
“Anh yêu em” "
Đọc đến đoạn này, chớp mắt một cái, lệ rơi đầy mặt. Thương Mạc Thiệu Khiêm rất nhiều.
May là cuối cùng, có lẽ Phỉ Ngã Tư Tồn cũng cảm thấy quá bất công cho cả hai, vì thế Đồng Tuyết sau khi trở về nước, đã cùng Mạc Thiệu Khiêm ở cùng một chỗ.
Kết thúc rất viên mãn. Đây là bộ truyện đầu tiên của Phỉ mà tôi đọc không có cảm giác tiếc nuối nhiều lắm. Dư âm để lại rất nhiều, tuy cái kết của các nhân vật phụ không được tính là hoàn mĩ, nhưng hãy tin tôi, "Thiên Sơn Mộ Tuyết" sẽ không làm bạn thất vọng.
Bình luận truyện