Sau khi Phượng Tiêu nói xong, Cố Lâm Tĩnh nhanh chóng nhận ra điểm ấy, y lập tức điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, khi ngước mắt lần nữa nhìn về phía Phượng Tiêu mang theo mấy phần ý cười: “Có lẽ trong lòng tôi cảm thấy anh là cao nhân ẩn sĩ, mà tôi là một phàm trần tục tử, hai người chúng ta cách quá xa, cho nên không tự chủ được trong lòng kính sợ, nói chuyện cũng cẩn thận hơn.”
Lời này của y nửa phần tự giễu nửa phần thật lòng, thật lòng là y muốn trở thành bạn bè với Phượng Tiêu, muốn hiểu Phượng Tiêu hơn, nhưng hình như họ không ở cùng một thế giới, nguyên nhân tự giễu y cũng không nói rõ được.
Chỉ mơ hồ có chút cảm giác như vậy, hình như ở nơi y không biết, bởi vì vấn đề thân phận của Phượng Tiêu, có gì đó từng ngăn cản quan hệ của họ.
Phượng Tiêu rất không thích Cố Lâm Tĩnh có dáng vẻ cô đơn như bây giờ, hắn cảm thấy Cố Lâm Tĩnh nên tiêu sái tùy ý, y sẽ không có cảm xúc mất mát buồn vô cớ như vậy.
Thế là hắn thản nhiên nói: “Tôi không phải cao nhân gì, cậu cũng không phải phàm trần tục tử.”
Cố Lâm Tĩnh chỉ thuận miệng dùng ngôn ngữ để che giấu cảm xúc cẩn thận của mình, không ngờ Phượng Tiêu sẽ nghiêm túc đáp lời y như vậy. Không thể phủ nhận là, nghe nói như thế, tâm trạng của y lập tức tốt hơn nhiều rồi.
Ý cười trong mắt y sâu hơn, giơ tay với Phượng Tiêu: “Mời.”
Sau khi Cố Lâm Tĩnh là Phượng Tiêu đi vào nhà, bác Vương quản gia mặt không biểu cảm đứng ở cửa. Mới đầu ông kinh ngạc về thân phận của Phượng Tiêu, không ngờ người này còn trẻ vậy mà là người trong Huyền môn, còn rất được Cố Lâm Tĩnh tôn sùng.
Nhưng bác Vương cảm thấy không đợi ông ra khỏi sự kinh ngạc này, ông đã thấy cậu chủ người người e ngại của nhà họ đang dùng ngôn ngữ tranh chủ lòng thông cảm của một người.
Bác Vương nhìn Cố Lâm Tĩnh lớn lên, đương nhiên hiểu rõ sự lạnh lùng ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa của y. Bề ngoài Cố Lâm Tĩnh đối với ai cũng là ôn hòa mỉm cười, nhưng tim y lạnh, trong xương thậm chí mang theo hơi lạnh.
Trong lòng bác Vương, dáng vẻ hiện tại của Cố Lâm Tĩnh, chính là đang làm nũng với một người khác.
Cái này đâu chỉ dùng từ kinh ngạc là có thể miêu tả, quả thực khiến người hoảng sợ.
Trong phòng sách của ông nội Cố bây giờ đầy người đứng, ngoài Cố Quân Dịch dán chặt bên ông nội Cố, Cố Nhiên và vợ Vinh Trân. Còn có hai người, một người trong đó tóc bạc mặt hồng hào, mắt lộ ánh sáng, chỉ nhìn mặt của ông ta đã biết đây là một vị cao nhân đắc đạo.
Người bên cạnh cao nhân đắc đạo này rất trẻ, tướng mạo cậu ta giản dị, nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh và Phượng Tiêu, trên mặt cậu ta viết đầy kinh ngạc và ghen tị, là một nhân loại biểu cảm và nội tâm đều phong phú.
Nhìn thấy người tóc bạc mặt hồng hào này, trong mắt Cố Lâm Tĩnh dâng lên lạnh lẽo. Người này tên Đạo Thanh, tục xưng là Đạo Thanh đại sư, có chút bản lĩnh, trong mắt không dụi vào được hạt cát[1], đối xử với quỷ quái đều là thủ đoạn như sấm chớp chưa từng nể tình.
[1] vô cùng khắt khe rõ ràng với nguyên tắc mà điểm mấu chốt không được vi phạm và sai lầm mảy may
Cũng là ông ta lúc trước còn cảm thán Cố Lâm Tĩnh sẽ hút vận may của người khác, khiến mấy năm nay Cố Lâm Tĩnh không hề chào đón ông ta.
Người trẻ tuổi bên cạnh Đạo Thanh là đồ đệ ông ta, tên Trịnh Quân, là trẻ mồ côi, từ nhỏ được Đạo Thanh nuôi lớn, vẫn luôn theo Đạo Thanh học nghệ.
Đạo Thanh cũng rất nổi tiếng ở Vân Châu, nhà bình thường cũng không mời được ông ta ra mặt. Tính tình ông nội Cố cứng rắn, làm người ngay thẳng, thái độ đối trên đối dưới đoan chính, lại thêm phúc phận nhà họ Cố vững chắc, người trong Huyền môn không dám tùy tiện trêu chọc.
Nhưng quan hệ của nhà họ Cố và Đạo Thanh cũng rất tốt, có qua lại với nhau, nhà họ Cố có tòa nhà nào muốn mở, cũng sẽ mời những người này đến xem phong thủy.
Những năm này Cố Lâm Tĩnh gặp khá nhiều Thiên sư, có bản lĩnh hoặc không có bản lĩnh, nhà họ Cố đều đối xử hòa nhã.
Nhưng trước kia Cố Lâm Tĩnh gặp được Đạo Thanh chưa bao giờ cho ông ta vẻ mặt vui, bây giờ y lớn rồi, người trở nên không chào đón ai thì nụ cười trên mặt càng ôn hòa.
Phượng Tiêu không biết Cố Lâm Tĩnh và người này có ngọn nguồn gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người Cố Lâm Tĩnh.
Đạo Thanh vốn định chào hỏi Cố Lâm Tĩnh, nhưng ông ta vừa nhìn Cố Lâm Tĩnh, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, đi về phía Cố Lâm tĩnh, muốn bắt y lại.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, chí ít người bình thường không sánh được.
Trước khi tay Đạo Thanh đụng vào Cố Lâm Tĩnh, đã bị Phượng Tiêu túm lại. Tất cả mọi người kể cả Trịnh Quân cũng bị thu hút bởi bàn tay tới lui của Phượng Tiêu và Đạo Thanh, cũng không ai chú ý đến khí đen trên người Cố Lâm Tĩnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Lúc khí đen xuất hiện, mắt Cố Lâm Tĩnh cũng đỏ lên, nhìn qua vô cùng ma mị, đó vốn không phải vẻ mặt một người bình thường nên có.
Phượng Tiêu híp mắt đẩy người ra, hắn bảo vệ Cố Lâm Tĩnh sau lưng mình nhìn về phía Đạo Thanh giọng lạnh lùng nói: “Ông muốn làm gì?”
Đạo Thanh không ngờ Phượng Tiêu là cao thủ, ông ta bị đẩy lảo đảo một cái sau khi đứng vững người cũng tỉnh táo. Lúc này ông ta mới nghiêm túc quan sát Phượng Tiêu, khiến ông ta kinh hãi là, ông ta không hề cảm nhận được Phượng Tiêu là người đồng môn, cũng không nhìn ra sâu cạn của Phượng Tiêu.
Đạo Thanh đối xử với quỷ quái thủ đoạn cứng rắn, đối xử với người lại khá hiền lành, nhất là đối với người ông ta không nhìn thấu như Phượng Tiêu.
Ông ta vội nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là vừa nãy mới thấy hình như trên người cậu Cố có…” Có cái gì Đạo Thanh cũng không nói ra, bởi vì lúc ông ta lại nhìn Cố Lâm Tĩnh, nhận ra trên người y không có gì cả, chỉ là một người bình thường.
Nhưng mới nãy ông ta rõ ràng nhìn thấy trên người Cố Lâm Tĩnh có sát khí không áp chế nổi, đây chẳng lẽ là ông ta hoa mắt?
Phượng Tiêu nhíu mày không vui nói: “Trên người cậu ấy có gì? Tôi ở cùng cậu ấy lâu như vậy cũng không nhận ra vấn đề, ông nói xem ông phát hiện ra gì rồi?” Hắn cảm giác người này ỷ vào lớn tuổi nói bậy, cũng không nhận ra một câu nói của mình khiến người ta kinh ngạc lại dễ hiểu lầm.
Đạo Thanh im lặng chốc lát vẫn thực sự mở miệng: “Vừa rồi tôi nhìn thấy trên người cậu Cố có sát khí chảy ra.” Sát khí khác biệt quỷ khí và oán khí, cái trước là cơ thể tự có, người có sát khí, nói rõ người này tâm thuật bất chính, từng luyện tà thuật hại người, mà cái sau thường là vì đụng phải người khác mà dính lên người.
“Sát khí?” Phượng Tiêu cười lên, hắn nhìn Cố Lâm tĩnh sắc mặt ôn hòa toàn thân hiện lên ánh sáng trong sạch, lại nhìn Đạo Thanh: “Có phải ông cần đến khoa mắt gặp bác sĩ không?”
Người cao tuổi sức yếu có tật về mắt là chuyện thường xảy ra, hắn không kỳ thị người như vậy.
Trịnh Quân không nghe nổi lời này nữa, cậu ta đi tới nghiêm nghị nói: “Anh là ai, biết sư phụ tôi là ai không?”
“Tôi là ai không quan trọng, sư phụ cậu là ai cũng không quan trọng, tôi chỉ biết rằng người nếu có bệnh thì đến bệnh viện khám, đừng giấu bệnh sợ thầy hại người hại mình.” Phượng Tiêu hờ hững mở miệng.
Hắn nhớ sư phụ Quan Trần từng nói Thiên sư Huyền môn, mỗi một câu đều phải chịu trách nhiệm, bởi vì người tin họ sẽ xem lời này như thánh