Con người một khi sụp đổ, sẽ rối loạn thần kinh, lần nữa chất vấn người khác đang lừa họ, nhìn ai cũng giống như đang nhìn lừa đảo.
Bây giờ Cố Quân Dịch là tình hình đó, cậu lắc đầu, trên mặt mang vẻ tức giận sau khi bị lừa, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Các người đều lừa tôi, các người hợp lại lừa tôi.”
Sau đó cậu nhìn Cố Nhiên và Vinh Trân, chất vấn: “Có phải hai người dùng tiền bảo họ diễn kịch cho con không? Đúng không?” Cậu càng nói càng cảm thấy mình nói rất đúng, Cố Nhiên và Vinh Trân có thể tìm người thôi miên cậu khi cậu hôn mê thần chí không rõ, bây giờ mời mấy người diễn kịch trước mặt cậu còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?
Bọn họ chướng mắt mình và Liễu Khiếu Thiên, muốn nghĩ cách tìm cách chia rẽ ngăn cản hai người ở bên nhau.
Ngày thường Cố Nhiên là người có tính gia trưởng, thích được người khác tâng bốc khen ngợi, lại thêm thân phận của ông ta, chưa từng bị người làm cho sượng mặt như thế ngay trước mặt.
Bây giờ ông ta chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi thể diện trước mặt ông nội Cố và Đạo Thanh đại sư, nếu không phải ông chỉ có một đứa con trai là Cố Quân Dịch, khi Cố Quân Dịch phát bệnh, ông đã đưa người vào bệnh viện tâm thần khám đầu óc rồi.
Nhìn thấy Cố Quân Dịch không hề có ý hối cải, còn ở đây rống to không lý do chỉ trích họ, Cố Nhiên tiến lên một bước, suy nghĩ đầu tiên là giơ tay lên định cho Cố Quân Dịch một bạt tai thật mạnh, đánh cho cậu tỉnh táo lại.
Lần này ông nội Cố từ đầu đến cuối không nói lời nào có hành động, ông bảo vệ Cố Quân Dịch bên cạnh, ngước mí mắt lên với Cố Nhiên: “Anh muốn làm gì đây?”
Bàn tay giơ lên của Cố Nhiên chậm rãi rơi trên bả vai mình, ông ta phủi phủi bụi vốn không tồn tại ở đó. Ông ta có thể gia trưởng với người ngoài, nhưng đối diện với ông nội Cố mọi tính tình lập dị đều phải thu lại.
Cố Nhiên thuận thế thu tay lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói với ông nội Cố: “Cha, con chỉ muốn hỏi Quân Dịch rốt cuộc nó muốn thế nào. Đạo Thanh đại sư là hạng người gì cha hiểu rõ nhất, sao có thể lừa nó. Nó nói như vậy không phải cầm bô ỉa chụp lên đầu con sao, quả thực muốn chọc con và mẹ nó tức chết.”
Ông nội Cố à một tiếng, ông nói: “Tại sao nó không tin anh chị, anh chị làm gì, bản thân không rõ sao?” Nếu dùng một câu khá phổ biến trên Internet hiện nay để khái quát đó chính là, mày làm gì, trong lòng không tự hiểu sao[1], ở đây giả vờ làm bông sen trắng thanh thuần cái nỗi gì.
[1] câu gốc là 你心里没点b数吗: bắt nguồn từ ngôn ngữ Đông Bắc, là câu mắng chửi người, chỉ người nào đó giả vờ hồ đồ, không có đầu óc
Ông nội Cố khá thất vọng với đứa con trai Cố Nhiên này, chuyện Cố Quân Dịch có bạn trai ông là người cuối cùng trong nhà biết được, khi Cố Nhiên giấu mình tìm người thôi miên cho Cố Quân Dịch, trong lòng ông cũng không vui cho lắm.
Nhưng chuyện đã đến mức đó, ông cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Bây giờ Cố Quân Dịch trở nên như vậy, Cố Nhiên không nghĩ cách giúp con trai đi ra, ngược lại còn sĩ diện khắp nơi, để người khác thấy trong lòng sẽ bốc cháy.
Trong lòng ông nội Cố ngoại trừ thất vọng không tìm ra được cảm xúc thứ hai.
Bởi vì lời nói không nể tình chút nào của ông nội Cố, thể diện như hỏa thiêu trên mặt Cố Nhiên càng không nhịn được. Nhưng ông ta không dám to tiếng với ông nội Cố, chỉ có thể im như gà mổ thóc rụt lại đứng ở một bên.
So sánh với Cố Nhiên chú trọng thể diện của mình, Vinh Trân thì rặt vẻ đau lòng và bất đắc dĩ, bà bị Cố Quân Dịch chỉ trích sắp khóc thành tiếng.
Bà nói: “Quân Dịch, cha mẹ thật sự không liên hợp lại lừa con. Nếu biết chuyện biến thành như bây giờ, cha mẹ sẽ không tìm người thôi miên con. Cha mẹ nào không hy vọng con cái đi trên đường ngay, làm cha mẹ chúng ta tính toán vì con mình là ích kỷ, trong lòng cha mẹ là vì tốt cho con. Con biết Đạo Thanh đại sư, con có thể không tin lời của cha mẹ, dù sao con cũng nên tin lời của Đạo Thanh đại sư nói.”
Vinh Trân nói tình ý chân thành, nước mắt trong mắt là thật, đau lòng và hối hận trong con ngươi cũng là thật, Cố Quân Dịch biết mình nên tin bà, nhưng cậu không muốn tin.
Liễu Tiếu Thiên của cậu tốt như thế, làm sao lại không thấy đâu.
Lúc này Phượng Tiêu mở miệng, hắn nhìn Cố Quân Dịch hơi ngơ ngác: “Tôi không nhìn thấy quỷ khí oán khí trên người cậu, nếu tình huống cậu nói là thật, tôi nghĩ còn có một loại tình huống, lúc đó có thể cậu ta gặp may đúng dịp trở thành trạng thái linh thể. Cậu suy nghĩ kỹ một chút, lần nữa các cậu gặp nhau, trong quá trình ở chung có gì không hợp lý không?”
Phượng Tiêu vừa nói vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn, trong đó biểu cảm của Cố Quân Dịch mong đợi và sợ hãi nhất, sau đó cậu nhíu mày cẩn thận nhớ lại từng li từng tí cậu và Liễu Tiếu Thiên ở chung.
“Trạng thái linh thể?” Đạo Thanh nhíu mày, lần đầu tiên ông ta nghe được từ này đấy.
“Gặp may đúng dịp, người bình thường sau khi chết có được linh khí, linh khí hóa giải oán khí và quỷ khí trên người cậu ta. Cho dù là ngày sau có dính dáng với người, cũng sẽ không bị người trong Huyền môn cảm nhận được.” Phượng Tiêu giải thích.
Nếu thật sự hỏi những điều này có xuất xứ thế nào, Phượng Tiêu không trả lời được, hắn cũng không nhớ tại sao mình lại biết những thứ này, nhưng hắn biết.
Trịnh Quân bĩu môi, cảm thấy Phượng Tiêu đang làm ra vẻ, gì mà trạng thái linh thể, người trong tu hành bọn họ nghe cũng chưa bao giờ nghe cách giải thích này. Người sau khi chết, hoặc là vào luân hồi, hoặc trong lòng có chấp nhất trở thành quỷ, nào có linh thể gì đó.
Giống như biết suy nghĩ trong lòng cậu ta, Phượng Tiêu hiếm khi nói thêm hai câu: “Cậu chưa từng nghe nói không có nghĩa là trên đời này không có, ếch ngồi đáy giếng tầm mắt hẹp, học nhiều đọc nhiều sách, ngày sau sẽ hiểu rất nhiều.”
Sắc mặt Trịnh Quân lập tức đỏ bừng, cậu ta nén giận đủ rồi, nhưng đối diện với gương mặt xa cách hờ hững của Phượng Tiêu, những lời đó trong lòng cậu ta cũng không dám nói ra. Tình cảnh lúng túng như thế, trên mặt Đạo Thanh không có chút thay đổi nào, người ở đây đều bội phục ông ta ở trong lòng, không hổ là cao nhân đắc đạo, cảnh giới này đúng là khác biệt với người thường.
Có điều họ không biết trong lòng Đạo Thanh cũng đang nói thầm, ông ta cảm thấy Phượng Tiêu hơi nhắm vào ông ta, cũng không biết có phải ảo giác của bản thân không.
Phượng Tiêu thấy không có ai đưa ra nghi vấn, bèn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Quân Dịch nhân vật chính của hôm nay.
Nhưng thấy vẻ mặt Cố Quân Dịch đột nhiên đau buồn hẳn, cậu lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, anh ấy sớm biết chúng tôi ở chung không lâu, cho nên thỉnh thoảng làm việc sẽ rất mâu thuẫn.”
Bây giờ cậu nhớ rõ ràng rồi, khi cậu và Liễu Tiếu Thiên gặp lại nhau lần nữa, cậu nói câu đầu tiên với Liễu Tiếu Thiên, Liễu Tiếu Thiên nhìn cậu là kinh ngạc và mừng rỡ.
Cố Quân Dịch vẫn cho rằng mình đối với Liễu Tiếu Thiêu vừa thấy đã yêu, cậu là người nghĩ gì thì sẽ thực hiện, sau khi xác định Liễu Tiếu Thiên có thể tiếp nhận đàn ông, đã triển khai theo đuổi.
Đối với theo đuổi của cậu, trong mắt Liễu Tiếu Thiên rõ ràng là vui vẻ, nhưng vẫn sẽ từ chối.
Khi đó Cố Quân Dịch đoán không ra Liễu Tiếu Thiên đang nghĩ gì, anh sẽ hẹn hò với mình, nhưng một mực từ chối thổ lộ của cậu. Khoảng thời gian kia Cố Quân Dịch trải qua rất khó chịu rất tiều tụy, cậu không yên lòng vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của Liễu Tiếu Thiên.
Sau một lần nữa bị Liễu Tiếu Thiên từ chối, cậu uống rượu, uống rất say.
Cậu say quắc cần câu, cầm điện thoại trò chuyện mãi với Liễu Tiếu Thiên, cậu không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ khi đầu cậu đau muốn nứt ra tỉnh lại, Liễu Tiếu Thiên im lặng ngồi bên giường, vẻ mặt dường như hơi buồn lại có dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Không đợi cậu nói gì, Liễu Tiếu Thiên đã mở miệng đồng ý hai người quen nhau.
Lúc ấy Cố Quân Dịch vui lắm, cậu không để ý đến đầu mình