Vương Hàn bên cạnh nhìn Cố Lâm Tĩnh đưa vòng tay lấy được cho Phượng Tiêu.
Sau đó lại trơ mắt nhìn Phượng Tiêu thưởng thức trong tay chốc lát rồi đeo vòng tay gỗ vào cổ tay Cố Lâm Tĩnh, điều này rất khiến gã khiếp sợ.
Càng khiến gã không chịu nổi là, rõ ràng là mình bỏ tiền ra mua đồ tặng cho người khác, nhưng qua tay Phượng Tiêu, biểu cảm trên mặt Cố Lâm Tĩnh còn rất phơi phới, dáng vẻ thâm tình chân thành giống như kích động không nói nên lời.
Tự tiêu tiền mua vòng tay cho mình đeo còn phấn khích như thế, lần đầu tiên Vương Hàn nhìn thấy, gã cảm thấy Cố Lâm Tĩnh bị người ta bỏ bùa rồi, bằng không sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn vậy chứ.
Trong lòng Vương Hàn nghĩ thế, vẫn nghiêm túc liếc nhìn Phượng Tiêu, người có thể mê hoặc Cố Lâm Tĩnh đầu óc rối mù trước mắt chỉ có một mình hắn, Ngay từ đầu gã cảm thấy Cố Lâm Tĩnh giống gã chỉ nhìn cái xác, bây giờ xem ra, tình huống rất không giống.
Vương Hàn thừa nhận mình chú trọng bề ngoài, từ nhỏ gã đã thích người đẹp, người đẹp bất kể nam hay nữ gã đều thích nhìn thêm hai lần. Nói đến Cố Lâm Tĩnh cũng xem như người đẹp, nhưng y là người nhà họ Cố, Vương Hàn không thèm giao lưu nhiều với y.
Phượng Tiêu là người đầu tiên khiến gã kinh ngạc vì đẹp, tướng mạo và dáng người đều không thể chê vào đâu được, mấu chốt là khí chất quanh người, rất xuất trần. Dẫn người như vậy theo bên cạnh, chỉ có khiến người hâm mộ.
Gã tưởng rằng Cố Lâm Tĩnh giống gã, không ngờ người ta thật sự để ý.
Nghĩ tới những điều này, Vương Hàn bĩu môi, thuở nhỏ gã bị ép so sánh với Cố Lâm Tĩnh, không ngờ lại thua bởi lĩnh vực người đẹp. Nếu Phượng Tiêu có thể ở bên cạnh gã…
Vương Hàn vừa nghĩ vậy, đã nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh ngước mắt nhìn về phía gã. Lạnh lẽo trong mắt Cố Lâm Tĩnh cách xa như thế gã cũng thấy rõ ràng, trong ấn tượng của gã, Cố Lâm Tĩnh luôn là người dùng nụ cười giả dối duy trì hờ hững, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy cảm xúc của Cố Lâm Tĩnh lộ ra ngoài như thế.
Vương Hàn không lớn lên bởi đe dọa, ánh mắt như dao của Cố Lâm Tĩnh không có tác dụng ở chỗ gã.
Gã cho Cố Lâm Tĩnh một ánh mắt khiêu khích như cười mà không phải cười, sau đó quay người rời đi.
Cố Lâm Tĩnh thu hồi tầm nhìn, trước kia Vương Hàn ở chỗ y cùng lắm là người lạ không cần nhớ, bây giờ đã có họ tên, đây là một người khiến y rất ghét.
Phượng Tiêu rất rõ ràng mọi cử động của Cố Lâm Tĩnh, đương nhiên hắn cũng cảm nhận được ánh mắt Vương Hàn đặt trên người hắn, không có ác ý gì, nhưng cũng không thiếu người khác thích.
Hắn không muốn tâm thần Cố Lâm Tĩnh đặt trong chuyện này, nên từ từ nhướng mày nói: “Cậu và gã rất quen thuộc à?”
Cố Lâm Tĩnh trả lời: “Đương nhiên không quen.”
“Cậu không quen, cậu chú ý gã như thế làm gì.” Phượng Tiêu rời mắt, “Đi thôi, về nhà.”
Trái tim Cố Lâm Tĩnh giống như bị cái gì châm một cái, hơi run, run dữ dội.
Nhà, về nhà, về nhà của họ.
Bọn họ cũng không về thẳng, hai người ăn cơm tối ở ngoài xong mới về.
Sau khi trở về trời đã muộn rồi, Cố Lâm Tĩnh nói chuyện với Phượng Tiêu một lúc rồi về phòng mình đi ngủ.
Tâm trạng Cố Lâm Tĩnh luôn rất tốt, y tắm rửa xong nằm lên giường, trong đầu vẫn đang suy nghĩ dáng vẻ Phượng Tiêu nhướng mày nhìn y. Con ngươi rõ ràng rất xa cách với người khác, đối với y lại ôn hòa hơn nhiều. Mình ở trong lòng Phượng Tiêu cũng khác biệt, Cố Lâm Tĩnh vuốt ve vòng gỗ ở cổ tay nghĩ thầm.
Y cứ nghĩ những điều này, chốc lát xoắn xuýt chốc lát cảm thấy đương nhiên, không biết qua bao lâu, y nặng nề ngủ thiếp đi.
Sau khi Cố Lâm Tĩnh ngủ, vòng gỗ ở cổ tay y bỗng sáng lên, sau đó nhanh chóng dập tắt.
*
Cố Lâm Tĩnh bước đi trong sương trắng, xung quanh y có tiếng nói chuyện ầm ĩ, nhưng y vốn không nhìn thấy người.
Không biết đi trong sương mù bao lâu, sương mù trước mắt y tan đi, người và vật trong sương mù đều hiện ra.
Y đứng trong một khoảng sân cổ kính, tuyết bay trên trời, nô bộc và nô tỳ trong sân đang bận rộn. Không có ai nhìn thấy y, tất cả mọi người đi xuyên qua người y.
Cố Lâm Tĩnh nhíu mày lại, cảm thấy sân này rất quen thuộc.
Lúc y cố gắng nghĩ đây là đâu, y nghe được có tiếng người nói.
Cố Lâm Tĩnh đi tới, nhìn thấy một người ngồi đưa lưng về phía y trong đình giữa sân, người này khoác áo choàng trắng trên người, sợi tóc rơi trên áo choàng đen như mực, bên mặt như ngọc, mặt mày quạnh quẽ, rõ ràng là Phượng Tiêu.
Một gã sai vặt đang nói chuyện với Phượng Tiêu: “Công tử, vương gia đã bị hoàng thượng răn dạy, bây giờ đang quỳ ở bên ngoài cửa cung đấy, vương gia bảo tiểu nhân trở về nói một tiếng cho công tử, đây không phải chuyện lớn gì, những năm này vương gia đã quen rồi, công tử đừng lo lắng.”
Phượng Tiêu kéo áo choàng trên người không lên tiếng, gã sai vặt kia nhìn vẻ mặt của hắn lại nói: “Vương gia bảo hôm nay là sinh nhật người, người nhớ công tử từng nói sẽ tặng quà sinh nhật cho vương gia, cho nên sẽ quỳ xong một canh giờ rồi trở về.”
Nghe lời này, Phượng Tiêu nhẹ nhàng đáp một tiếng, gã sai vặt vui vẻ lui xuống.
Sau khi gã sai vặt đi, Phượng Tiêu thở dài đứng lên, hắn hơi giơ tay về phía cách đó không xa, miếng gỗ khô ở đó bay vào trong tay hắn. Rõ ràng người ở phàm trần, nhưng bản lĩnh lại không phải phàm nhân có thể làm được.
Cố Lâm Tĩnh chăm chú nhìn chằm chằm Phượng Tiêu, rõ ràng chỉ có nửa bên mặt, nhưng y biết đó là Phượng Tiêu. Y muốn tiến lên gọi một tiếng, nhưng chân nặng không di chuyển được, trong cổ họng cũng không nói nên lời.
Trong lòng Cố Lâm Tĩnh hơi sốt ruột, chỉ có thể trơ mắt đứng bên cạnh nhìn.
Sau khi Phượng Tiêu lấy được gỗ khô, bèn ngồi xuống, tay hắn phất qua gỗ khô, chỉ thấy phù quang lóe lên, gỗ khô lập tức biến thành vòng tay gỗ tỏa ánh sáng lung linh bốn phía, vòng gỗ này cho dù là điêu khắc hay hoa văn đều rất tinh xảo, vô cùng đẹp.
Phượng Tiêu nhìn vòng gỗ trong tay, thứ này tặng đi đương nhiên cực tốt.
Nhưng hắn nhìn một lúc, cuối cùng năm ngón tay nắm lại, siết chặt vòng gỗ ánh sáng lung linh trong tay, vòng tay gỗ vỡ thành bột bay theo gió, bị tuyết lớn bao phủ. Sau đó hắn lại lấy một miếng gỗ khác, trong tay biến ra một con dao nhỏ. Hắn ngồi trong đình có gió tuyết, từng chút từng chút cẩn thận điêu khắc.
Có lẽ hắn không dùng quen con dao nhỏ này, lúc khắc đồ cũng không linh hoạt lắm thậm chí rất vụng về.
Khắc hồi lâu, chín hạt đã được khắc xong.
Phượng Tiêu nhìn mấy hạt xếp ngay ngắn, lại xiêu xiêu vẹo vẹo, trong mắt hắn hơi ghét bỏ, thứ này vô cùng xấu.
“Phương Tiêu, ngươi đang làm gì vậy?” Ngay khi hắn đang nhìn chằm chằm hạt kia như có thâm cừu đại hận, có một thanh niên mặc áo tím đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Thanh niên này cực kỳ tuấn tú, áo tím này màu đậm mà quý, hắn ta mặc vào lại rất đẹp.
Người kia xách theo rượu, sắc mặt hơi đỏ, vừa nhìn đã uống không ít, cũng may ánh mắt tỉnh táo.
Phượng Tiêu nhìn thấy người nói: “Sao ngươi lại tới đây, chuyện trong cung không bận?”
“Ngươi hạ phàm độ kiếp, ta tới xem ngươi thì làm sao?” Người kia ngửa đầu uống một hớp rượu nói.
Phượng Tiêu nhướng mày, hắn nói: “Ngươi nói gì, độ kiếp?”
Người kia hơi khựng lại, sau đó tỉnh bơ cười một tiếng, “Ngươi hạ phàm bảo