Ánh sáng kia đi khắp trên vòng tay một lát lại đột nhiên biến mất, vòng tay lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Tất cả vừa rồi như ảo giác, nhưng Cố Lâm Tĩnh biết đó cũng không phải ảo giác. Vòng tay làm bằng gỗ này là Phượng Tiêu dùng tay vụng về khắc từng chút một, để tặng cho y ở một thời không không biết làm quà sinh nhật.
Ở trong thời không kia, Phượng Tiêu vẫn là Phượng Tiêu, có thêm mấy phần hơi thở sinh hoạt hơn bây giờ. Vẻ xa cách trên mặt khi gặp được Cố Lâm Tĩnh ở thời đại kia, là ôn hòa và dung túng không gì sánh được.
Đối mặt với từng bước tới gần của Cố Lâm Tĩnh, hắn lùi lại từng bước.
Phượng Tiêu là tiên nhân của Cửu Trùng Thiên, thủ đoạn phi thường, nếu thật sự muốn né tránh cái hôn khẽ kia, Cố Lâm Tĩnh tuyệt đối không hôn được. Nghĩ đến dung túng của Phượng Tiêu khi đó, bây giờ trong lòng Cố Lâm Tĩnh hơi ghen tị, y ngay cả tay Phượng Tiêu cũng chưa từng nắm đâu.
Mặc kệ đó có phải kiếp trước của họ hay không, nụ hôn kia y lại không cảm nhận được, cảm giác này thực sự xấu.
Lúc Cố Lâm Tĩnh tắm xong ra khỏi phòng, Phượng Tiêu đã ngồi trước bàn ăn.
Tư thế của hắn rất thanh thản, trên bàn ăn bày bữa sáng, được hắn mua sau khi thức dậy. Nhưng vì thời gian lâu, bữa sáng đã hơi nguội.
Phượng Tiêu thật sự không ngờ hôm nay Cố Lâm Tĩnh dậy muộn như thế, mặt trời đã lên cao, người này mới xuất hiện.
Cố Lâm Tĩnh không đợi hắn lên tiếng, đã mang bữa sáng vào bếp hâm nóng lên.
Bữa sáng được hâm nóng hơi ảnh hưởng cảm giác, hai người cũng không để ý.
Thật ra Phượng Tiêu vẫn có phần không thích ứng, hắn rõ ràng cảm nhận được Cố Lâm Tĩnh có tâm sự. Trước kia trên bàn ăn người này cũng không thích nói chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không phải dáng vẻ hôm nay, hôm nay y im lặng khác thường. Hơn nữa thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm môi hắn, muốn nói lại thôi.
Ban đầu Phượng Tiêu tưởng khóe miệng mình dính cái gì, sau khi hắn rất bình tĩnh lau đi, Cố Lâm Tĩnh vẫn là dáng vẻ không yên lòng, điều này khiến lòng hắn nghi ngờ.
Cũng may nửa đoạn thời gian sau của bữa sáng, Cố Lâm Tĩnh khôi phục bình thường, y nói: “Tiêu ơi, hôm nay anh có bận không, đến công ty cùng tôi, tiện thể xem giúp tôi tình trạng phong thủy công ty chúng tôi như thế nào.”
Lời nói phía sau của Cố Lâm Tĩnh nửa là nói đùa nửa là nghiêm túc, y đã nghĩ kỹ rồi, nếu Phượng Tiêu bằng lòng, lời này xem như trò đùa, nếu Phượng Tiêu không bằng lòng, vậy là một vụ làm ăn.
Phượng Tiêu chậm rãi ăn cái bánh bao canh cuối cùng, trong sự thỏa mãn lạ thường hắn gật đầu, ậm ờ đáp một tiếng. Hắn sắp lấy được bằng lái rồi, hôm nay cũng không có việc gì, vốn cũng định ở cùng Cố Lâm Tĩnh.
Nhìn thấy hắn đồng ý, Cố Lâm Tĩnh cười một cái.
Về phần giấc mơ hôm qua, y không nhắc một chữ nào cho Phượng Tiêu. Thứ giống thật mà là giả, vốn cũng không nên nhắc, quan trọng là cho dù đó là kiếp trước của họ, vậy có liên quan gì, không có quan hệ với đời này của bọn họ.
Yêu hận biệt ly đời trước, không ảnh hưởng đến bọn họ đời này. Cho dù Phượng Tiêu là tiên nhân của Cửu Trùng Thiên, y cũng phải kéo tiên nhân này xuống phàm trần giữ lại bên cạnh mình.
Khi Cố Lâm Tĩnh muốn giấu giếm tâm trạng của bản thân, đương nhiên có thể giấu giọt nước cũng không lọt.
Chí ít Phượng Tiêu không nhận ra được tâm trạng sóng lớn dưới mặt ngoài bình tĩnh của y, ngược lại hắn nhận ra hôm nay trên người Cố Lâm Tĩnh có mùi linh khí lưu chuyển, linh khí rất tinh khiết.
Nhưng nhìn kỹ lại không có gì cả, linh khí này giống như bị y nhiễm phải trong lúc vô tình.
Cố Lâm Tĩnh là linh thể trời sinh, nhưng lục khiếu trong cơ thể không thông, không thể tu hành, người như vậy luôn luôn sống không quá ba mươi tuổi. May mà trong cơ thể y còn có một khiếu thông, một khiếu này cực nhỏ, xem như hy vọng duy nhất.
Nếu y có thể nối liền với linh khí thiên địa, vậy tuổi thọ tăng lên là không có vấn đề gì.
Về điểm này Phượng Tiêu vẫn rất có hứng thú với Cố Lâm Tĩnh, còn có một điều đó là, y rõ ràng là người linh thể, quỷ yêu đều muốn thực dụng, người như vậy hẳn là rất dễ gặp một vài thứ, nhưng trên cơ thể người này xác thực không có tí mùi bị quỷ yêu đụng vào, cũng thực sự vô cùng kiếm thấy.
Phượng Tiêu nghĩ như vậy, nghĩ ngợi lại nghĩ đến sư phụ Quan Trần của hắn, nghĩ tới nghĩ lui có lẽ là miếng ngọc mang theo phù lục sư phụ hắn đưa cho Cố Lâm Tĩnh, che chắn linh thể trên người y, cho nên mới tránh khỏi quỷ yêu.
Cách nói này thật ra không đáng cân nhắc, dù sao lần đầu tiên Phượng Tiêu nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh đã phát hiện trên người y có vấn đề. Lần trước Đạo Thanh kia đột nhiên làm khó Cố Lâm Tĩnh, nói trên người y có sát khí. Có lẽ đặc biệt không phải ngọc, mà là Cố Lâm Tĩnh.
Theo ý nghĩ này, Phượng Tiêu đi theo bên cạnh Cố Lâm Tĩnh, có lẽ sẽ phát hiện nhiều thứ hơn. Nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều theo phương diện này, giữa hắn và Cố Lâm Tĩnh không nên xuất hiện những đồ vật vô căn cứ đó.
Lúc Cố Lâm Tĩnh dẫn theo Phượng Tiêu đến công ty, Tiểu Diêu lễ tân công ty nhìn thấy họ vội vàng đứng lên chào hỏi.
Tiểu Diêu vô cùng tò mò về Phượng Tiêu, dù sao cô ở công ty lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy sếp tổng dẫn người đến công ty, hơn nữa tư thế rất thân mật.
Điều này khiến trong lòng người ta đành phải hoài nghi quan hệ của hai người.
Trong lòng Tiểu Diêu xoay mấy loại suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không dám bộc lộ mảy may, người lần trước muốn thử tìm hiểu cuộc sống riêng của sếp tổng đã bị sa thải không tìm thấy cái bóng rồi.
Công ty và phúc lợi của Cố thị cô đều rất hài lòng, còn muốn ở thêm mấy năm nữa, tuyệt đối không dám có suy nghĩ gì không nên có.
Cố Lâm Tĩnh nhìn lễ tân trên mặt hiện lên ý cười quen có: “Tiểu Diêu, đây là Phượng Tiêu.”
Tiểu Diêu nở một nụ cười chuyên nghiệp đúng mực với Phượng Tiêu: “Chào anh Phượng.” Trong lòng nâng địa vị Phượng Tiêu lên cao nhất. Cố Lâm Tĩnh giới thiệu như thế là đang nói với các cô, về sau Phượng Tiêu đến công ty, không cần hẹn trước, có thể trực tiếp đi gặp Cố Lâm Tĩnh.
Quan trọng nhất là Cố Lâm Tĩnh không giới thiệu thân phận của Phượng Tiêu, vậy hẳn là còn