Tôi cười ha hả: “Em nào có bản lĩnh ấy, chỉ là muốn thử vận may một chút mà thôi.”Nhìn đồ cổ thì tôi không biết, nhưng tôi lại hết sức nhạy cảm đối với âm khí, đây cũng là thiên phú bẩm sinh mà tôi có.
Tôi nghĩ có lẽ chỉ cần tìm được thứ đồ có âm khí, thì tám chín phần đó là pháp khí có thể chứa đựng được âm hồn.Tôi cũng không có ý định vào những tiệm đồ cổ lớn bởi vì giá cả quá đắt, trong túi tôi chỉ có vẻn vẹn năm trăm đồng, thế thì mua được gì?Cho nên mục tiêu của tôi chính là những sạp bên đường, ở đó đồ tạp nham nhiều, dễ vợt được đồ quý.Mang tiếng là dẫn tôi tới nhưng anh Trần cũng thích thú, liên tục mua mấy món.
Mặc dù thứ đắt tiền nhất cũng chỉ có hơn một trăm đồng, nhưng anh ta lại rất vui vẻ, cứ hăng hái hỏi tôi đó có khả năng là bảo bối gì không.Đương nhiên là tôi cũng lựa lời khen lấy lệ vài câu, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chú vào các quầy hàng bên đường.
Đi dạo hơn nửa tiếng, tôi rất thất vọng bởi vì chẳng thấy món nào có âm khí cả.Nhưng tôi lại phát hiện trong chợ đồ cổ có không ít quán coi bói, đa số bảng hiệu đều là ‘một quẻ ngàn vàng, tính toán như thần’.Còn có cửa hiệu xem phong thủy, nhưng trông có vẻ khí phách hơn.
Triệu Dương nói với tôi: “Mấy ông già xem phong thủy này đều là bịp người ta lấy tiền thôi.
Có thấy Trấn Nam Trai ở phía trước kia không? Như thế mới gọi là ‘sang xịn mịn’, bên trong có một đại sư phong thủy trấn giữ, nghe nói thu nhập mỗi tháng ít nhất cũng phải hai trăm ngàn, thật khiến người ta ngưỡng mộ mà.”Tôi há hốc mồm, khó tin hỏi: “Còn có người kiếm tiền nhờ xem bói và phong thủy nữa hả?”Tôi biết phong thủy và coi bói có thể kiếm tiền, khi còn bé cũng có mấy lần thấy người mù coi bói ở chợ, nhưng bọn họ trông rất nghèo túng, ăn mặc rách rưới, làm ăn cũng không tốt.Sau đó người tin vào những thứ này càng ngày càng ít, nên bát cơm này cũng ngày càng khó kiếm, người làm nghề coi bói hay xem phong thủy cũng cực kỳ ít.Ánh mắt anh Trần đầy vẻ hâm mộ cùng ghen tị: “Dĩ nhiên là kiếm được rồi, hơn nữa còn là rất nhiều tiền ấy chứ! Tôi nói cho cậu biết, người không tin vào thứ này có lẽ sẽ không bỏ ra một xu, nhưng nếu ai tin thì dù có tốn bao nhiêu cũng chịu.
Nhất là đám nhà giàu, bị người ta lừa mất cả tám mươi, một