Số lần chị vợ chủ động bắt chuyện với tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không ngờ cô ấy lại vì một cái la bàn rỉ sét mà mở miệng.
Tôi nhìn kỹ lại, với mắt nhìn của tôi thì nhìn thế nào cái la bàn này cũng chả có gì đặc biệt, chỉ như một cục sắt vụn.Nhưng một khi chị vợ đã lên tiếng thì chỉ có một khả năng, với tầm nhìn của tôi bây giờ không thể nhìn ra được giá trị thật sự của chiếc la bàn này.‘Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà’, nhà tôi không giàu có, khi theo mẹ ra chợ tôi cũng biết chút kĩ năng mặc cả.
Thứ mình càng muốn mua thì càng không thể để lộ suy nghĩ, nếu không đối phương nhất định sẽ nâng giá.Cho nên tôi nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, cố nén tò mò, không nhìn cái la bàn kia thêm lần nào nữa.Tôi làm bộ như khó chọn lựa, cầm đồng tiền lên rồi lại đặt xuống, tỏ vẻ có chút hứng thú nhưng lại lưỡng lự.Chủ sạp thấy bộ dạng tôi như vậy cũng biết tôi không phải kẻ nhiều tiền, trong mắt lộ ra chút thất vọng nhưng vẫn hỏi: “Cậu thanh niên này, cậu tinh mắt đấy, chỗ tiền đồng này của tôi vừa được đào ra từ trong một ngôi mộ cổ, thời Tây Chu, cậu biết không?”Đúng là nói hươu nói vượn, tôi còn chưa mở miệng, anh Trần đã lên tiếng chế giễu: “Chú này, chúng tôi là sinh viên, chú dùng mấy lời đó bịp chúng tôi có phải quá vớ vẩn rồi không, Tây Chu? Thời ấy có tiền đồng à?”Chủ sạp vẫn bình tĩnh, chỉ ngại ngùng cười lấp liếm: “Là tôi nhớ nhầm, tiền đồng này thời Đại Đường, cách đây cũng không ít năm đâu.”Anh Trần kéo tôi một cái: “Chú tưởng chúng tôi ngu hả? Triều Đường đúng là có tiền đồng, nhưng giá trị phải cao đến mức nào, lại đi bày trên cái sạp nhỏ này được chắc?”Tôi vẫn không nhúc nhích.Anh Trần còn tưởng tôi dao động, cuống cuồng nói thêm: “Cậu đừng có ngốc, mấy thứ vớ vẩn này thực sự không đáng tiền đâu.
Hay là thế này, tôi đề cử cho cậu mấy món đồ tốt, bình hoa trước mặt chúng ta kia nhìn cũng không tệ, ông chủ nói là đồ Từ Hi từng dùng, tôi thấy còn đáng tin hơn.”Trong