‘Không có bản lĩnh, sao dám lên Lương Sơn’, tôi tự biết lượng sức mình.
Nếu chỉ là mấy vấn đề nhỏ nhặt, có lẽ tôi còn giải quyết được, nhưng việc cô ta mắc phải, hiển nhiên đã vượt quá năng lực của tôi, nếu tôi tùy tiện nhúng tay cũng chỉ rước họa vào thân.Mặt khác, tôi và cô ta vốn không thân, hơn nữa tôi còn muốn ăn tết, nên chẳng có lý do gì phải mạo hiểm vì cô ta cả.Đối phương nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, có hơi ngẩn người.
Với sắc đẹp và gia thế của cô nàng, gần như chẳng có tên đàn ông nào lại từ chối cả, cảm giác này đối với cô ra thật xa lạ.
Nếu có thể chọn, chắc chắn cô ta sẽ lập tức tránh xa tôi, chẳng buồn nói với tôi nửa câu.
Nhưng ngẫm lại tính mạng ba mẹ như chỉ mảnh treo chuông, cô nàng bắt buộc phải bỏ đi tôn nghiêm của mình, đứng lại tiếp tục nói: “Tôi cũng ý thức được việc ba mẹ tôi gặp phải không hề đơn giản, rất có thể như cậu nói, đã đụng phải mấy thứ đồ dơ bẩn.
Cho nên hôm nay tôi tới chợ Quỷ Mã là để mời Trấn Nam tiên sinh nổi danh nhất vùng này giải quyết giúp, chỉ là vừa hay chứng kiến cảnh cậu vạch mặt ông ta.”Nói tới đây, mắt cô gái lộ ra vài phần oán trách.Đúng là trùng hợp, tôi ngó Trấn Nam tiên sinh té xỉu ở đằng kia, bảo: “Thật ra thì, cũng chưa chắc ông ta không có bản lĩnh, cô có thể thử tìm ông ta hỗ trợ xem sao.”Cô ta lắc đầu cười khổ: “Bảng hiệu của ông ta bị cậu đập nát rồi, danh tiếng cũng mất hết, còn có tiền án tồi tệ như thế, tôi làm sao dám nhờ ông ta giúp? Việc này liên quan tới tính mạng của bố mẹ tôi đó.”Tôi nhất thời á khẩu, ý gì đây, chẳng lẽ tính nhờ tôi giúp?Đúng lúc này Hồ phu nhân bước tới, nhìn tôi đầy cảm kích: “Ân nhân à, cảm ơn cậu nhiều lắm.
Nếu không có cậu, tôi không những không đòi lại được công bằng, mà còn bị gán cho cái tội danh không tuân thủ nữ tắc nữa.
Cậu vừa cứu tôi một mạng đó.”Tôi vội vã xua tay: “Đâu nghiêm trọng như thế, chỉ là tôi thấy lão già đó quá đáng quá.
Thật ra thì… ban đầu tôi chỉ định khoanh tay đứng nhìn thôi.”Tôi ấy à, cũng chẳng phải thánh nhân, vì xuất thân từ nông thôn, ít nhiều gì vẫn giữ tư tưởng của giai cấp tiểu nông, chuyện người khác tôi lười quan tâm.
Sở dĩ giúp bà ấy, thứ nhất là vì bà ta đáng thương thật, thứ hai là nhờ sự giáo dục của ông ngoại tôi.
Dù ông không dạy