Quả nhiên là nhà giàu, ra giá không thèm chớp mắt, chỉ có điều tôi không những không động lòng, ngược lại còn có chút tức giận.Nhìn điệu bộ của cô ta kìa, làm như tôi là cái loại thấy tiền sáng mắt ấy.
Tôi thừa nhận tôi yêu tiền, nhưng có câu ‘quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’*.
Nếu như không phải ông ngoại nói cho tôi mấy cái quy tắc trong nghề, thì tôi cũng chẳng nhận tiền của Hồ phu nhân đâu.(*) Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: người quân tử coi trọng của cải, nhưng lấy của cải thì phải lấy đúng với đạo lý.Tôi dứt khoát mặc kệ cô ta, quay sang nhìn Hồ phu nhân, cười nói: “Chị à, phong thủy nhà chị chung quy cũng là tai họa ngầm rồi.
Tôi xem tướng mạo chị, về già ắt có phúc báo, nếu như sửa lại phong thủy thì chắc chắn có thể an hưởng tuổi già, con cháu cũng không gặp nguy nan gì lớn đâu.”Ba nghìn tệ thì hơi nhiều, tôi cầm mà ngại, bèn chỉ điểm bà ấy vài câu xem như bồi thường.Đôi mắt sưng đỏ vì khóc của bà ấy ánh lên vẻ mừng rỡ, thở dồn dập căng thẳng hỏi: “Cậu nói thật chứ?”Tôi cười: “Ai lừa chị chứ sao tôi lừa chị được, đúng không?”Bà ấy chắp hai tay trước ngực, ngửa mặt lên trời vui mừng trào nước mắt: “Rốt cuộc ông trời vẫn công bằng.”Tôi lo bà ấy trong lúc hoảng loạn lại làm dại, bèn nhắc nhở: “Chị à, lần này tìm thầy phong thủy nhớ phải cẩn thận, nhất định đừng có tìm mấy kẻ như gã Trấn Nam tiên sinh kia, nếu không e là hậu quả khó lường đó.”“Tôi biết đi đâu tìm thầy phong thủy đáng tin đây?” Bà ấy lại căng thẳng, chưa được bao lâu thì bỗng quay phắt qua nhìn tôi chằm chằm, túm lấy tay áo tôi bảo: “Cậu em à, hay là nếu cậu không vội thì tới giúp chị sửa lại phong thủy đi?”Tôi chỉ vào mũi mình, kinh ngạc hỏi: “Tôi?”Bà ấy gật đầu như mổ thóc.Tôi cười gượng: “Không được đâu, đạo hạnh của tôi còn kém, nói miệng thì được, chứ mà bảo tôi bắt tay đi sửa phong thủy thật, thì tôi thực sự không có nắm chắc đâu.”Thật lòng mà nói, cả đời tôi chưa từng chạm qua mấy thứ phong thủy bao giờ, nên tôi chẳng có tí lòng tin nào.
Nhưng bà