Sau khi tỉnh lại tôi vô cùng hoảng sợ, lại nhớ mẹ và ông ngoại, bèn chạy một mạch theo đường cũ quay về, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Sau khi trông thấy mẹ, tôi như chim non về tổ, lao ngay vào lòng bà.
Mẹ tôi thấy rất rõ, vừa rồi tôi chạy như bay, điều này chứng tỏ sức khỏe tôi đã tốt hơn nhiều.Mặc dù bà không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn mừng đến rơi nước mắt.Sau khi quay về, ông ngoại dặn dò tôi và mẹ ba chuyện.
Thứ nhất, tôi đã cưới vợ rồi, sau này không được trù tính chuyện xung hỉ cho tôi nữa.
Thứ hai, chìa khóa trường mệnh mà tôi đeo trên người tuyệt đối không được tháo ra.
Thứ ba, sau khi đi học, kì nghỉ hè và nghỉ đông hàng năm đều phải đưa tôi vào núi ở cùng ông một thời gian ngắn.Hai điều trước đều không vấn đề, nhưng đến điều thứ ba mẹ tôi rất do dự: “Cha, cha không về cùng chúng con sao?”Ông ngoại lắc đầu, hờ hững đáp: “Nếu như không phải cháu ngoại xảy ra chuyện, thì ngay cả gặp ta con cũng không gặp được đâu, chứ đừng nói đến chuyện ta sẽ cùng con về nhà.”Mẹ tôi khuyên ông mấy lần, nhưng ông vẫn không đồng ý, cuối cùng bà đành ôm tôi rời đi.Khi trở về thôn, bố tôi như sắp phát điên, lúc thấy hai mẹ con tôi trở lại không sứt mẻ gì, ông mới mừng rỡ không thôi.Những ngày tháng tốt đẹp cứ như vậy bắt đầu.
Nói ra thật đúng là thần kì, không chỉ sức khỏe tôi tốt lên mà đầu óc cũng trở nên thông minh nhanh nhạy.
Bắt đầu từ tiểu học, tôi đã là học sinh ba giỏi trong lớp, thầy cô khen tôi là thiên tài, bố mẹ tôi cũng cảm thấy tự hào.Nhưng chỉ có tôi hiểu rõ, tuy tôi chăm chỉ nỗ lực như vậy, nhưng thật ra mỗi lần thi đều như có thần linh giúp đỡ.
Dường như có người nào đó trong bóng tối nói cho tôi câu trả lời, giúp tôi dễ dàng thi được một trăm điểm.Tôi tự thấy băn khoăn, người giúp mình không phải là cô dâu