Edit: Cháo
Từ lần Lâm Cảnh bảo Nguyên Nhạc không cần chờ anh nữa, số lần Nguyên Nhạc ngồi canh cửa ít đi hẳn. Nhưng chạng vạng mỗi ngày, cậu vẫn sẽ quanh quẩn gần cửa, cậu sợ lúc Lâm Cảnh gọi cậu không nghe thấy được.
Mỗi ngày Lâm Cảnh về đứng ngoài cửa gọi, cậu sẽ chạy tới ngay, bọn họ chỉ nói hai ba câu đơn giản thôi nhưng cả ngày hôm đó Nguyên Nhạc thỏa mãn lắm rồi.
Đến cuối tuần hoặc thỉnh thoảng Lâm Cảnh tan làm sớm, anh sẽ mang Nguyên Nhạc lên tầng chơi. Thường thì Nguyên Nhạc xem tivi còn anh thì bận chuyện của mình. Nếu hôm nào rảnh anh cũng sẽ xem tivi, tán gẫu vài chuyện với cậu.
Tiếp xúc lâu dần, Lâm Cảnh rất thích Nguyên Nhạc, anh cảm thấy cậu rất dịu ngoan, còn vô cùng đáng yêu nữa.
Nguyên Nhạc thích cuối tuần lắm, cuối tuần là cậu có thể chơi ở nhà anh trai rất lâu. Ở nhà Lâm Cảnh cậu sẽ được xem phim hoạt hình mình thích như ở nhà cũ. Anh còn chuẩn bị đồ ăn vặt và trái cây, có lúc sẽ cùng xem tivi với cậu nữa. Mỗi lần sang nhà anh trai cũng sẽ nấu cơm cho cả cậu, anh trai giỏi lắm, nấu ăn ngon vô cùng.
Giờ Nguyên Nhạc cảm thấy đến ở nhà cậu cũng không phải không có gì vui, bởi vì cậu có bạn mới, còn thân hơn cả Điềm Điềm và Khang Khang. Gần đây nhớ tới mẹ, cậu cũng không còn khóc nhè nữa.
Một tối hạ tuần tháng 9, Trần Hà ở trong phòng bếp bận đến không nhấc đầu lên được, liếc thấy Nguyên Nhạc đang đi loanh quanh trong phòng khách, cô ta gọi cậu tới rửa mấy cái đĩa.
Nguyện Nhạc vui vẻ tới giúp, nghiêm túc rửa mấy cái đĩa xong đang định cất vào tủ. Ai ngờ tay trượt một cái, đĩa rơi hết xuống đất, bốn chiếc vỡ mất ba.
Nguyên Nhạc sợ hết hồn, hai tay giơ lên giữ nguyên, hai mắt trợn to không biết phải làm sao.
Trần Hà xoay người trợn mắt, lớn tiếng quát: “Tay chân vụng về, có rửa cái đĩa cũng không xong, ngu không chịu được.”
Còn vừa nói vừa dùng ngón trỏ ra sức dí vào trán Nguyên Nhạc.
Nguyên Nhạc sợ đến nỗi ngồi xổm xuống đất, muốn nhặt đĩa lên.
Nguyên Đại Thành ở phòng khách nghe thấy động tĩnh, đi vào phòng bếp nhìn một cái, khuyên giải: “Có cái đĩa đáng bao nhiêu, sao em phải tức vậy?”
“Nguyên Đại Thành, anh nói cho tôi hay, đây là vấn đề về cái đĩa à? Ai bảo anh đi nuôi một thằng ngu làm gì?”
Nguyên Đại Thành há miệng nhưng không nói gì, chỉ ngồi xuống cùng dọn dẹp mảnh vỡ với Nguyên Nhạc.
Đến khi thu dọn xong rồi, Trần Hà vẫn còn lải nhải không ngừng. Lúc này Lâm Cảnh vừa vặn đi tới, anh nghe thấy đôi ba câu không rõ ràng của Trần Hà nhưng vẫn có thể đoán được đại khái chuyện gì vừa xảy ra.
Chờ bên trong an tĩnh một chút rồi, Lâm Cảnh mới đi lên từ góc quẹo cầu thang giữa tầng 4 và tầng 5, anh ở trước cửa nhà Nguyên Đại Thành gọi Nguyên Nhạc một tiếng nhẹ nhàng.
Nguyên Nhạc chạy ra, cậu vẫn cười gọi ‘Anh’ như mọi ngày với Lâm Cảnh.
Giống như cậu đã quên mất chuyện vừa xảy ra, chỉ là mắt vẫn còn chút đỏ.
Lâm Cảnh đau nhói trong lòng, hỏi cậu có muốn lên tầng chơi không. Nguyên Nhạc gật đầu một cái, vui mừng nói với Nguyên Đại Thành một tiếng rồi theo Lâm Cảnh lên tầng.
Vừa vào nhà, Lâm Cảnh cầm tay Nguyên Nhạc lên cẩn thận kiểm tra, thấy trên ngón trỏ của cậu có một lỗ nhỏ, cũng may chỉ thấm ra chút máu, giờ đã đông lại rồi.
Nhưng Lâm Cảnh vẫn hơi đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Nguyên Nhạc giờ cũng mới phát hiện ra vết thương này, cậu lắc đầu: “Không đau ạ”.
Lâm Cảnh lấy bông lau qua ngón trỏ của Nguyên Nhạc, rồi lấy băng urgo dán kĩ lại, buổi tối giữ cậu lại ăn cơm, Nguyên Nhạc muốn rửa rau rửa bát anh cũng không cho cậu làm.
Từ ngày hôm đó, gần như tối nào Lâm Cảnh cũng mang Nguyên Nhạc lên ăn cơm ở nhà mình.
Mấy người Nguyên Đại Thành dường như không thấy ngại gì cả. Mà nếu có, cũng bị họ tận lực bỏ qua, bọn họ sẽ nghĩ là tự Lâm Cảnh muốn mang Nguyên Nhạc đi, Lâm Cảnh hẳn phải là người không thấy phiền mới đúng.
Trần Hà còn cảm thấy rất tiện, phần thức ăn buổi tối vốn là của Nguyên Nhạc vừa lúc có thể thành đồ ăn cho cậu vào trưa hôm sau, sáng cũng không cần phải nấu gì nhiều.
Chạng vạng tối một ngày gần Quốc khánh, lúc Lâm Cảnh trở về đúng lúc gặp phải Nguyên Đại Thành ở dưới khu nhà. Dường như anh ta có chuyện muốn nói với anh.
Nhìn Nguyên Đại Thành ấp úng nửa ngày Lâm Cảnh mới hiểu được, thì ra kì nghỉ lễ Quốc khánh trùng với tiết Trung thu, cả nhà Nguyên Đại Thành định về nhà mẹ đẻ Trần Hà ở tỉnh kế bên nhưng lại không muốn mang Nguyên Nhạc đi cùng, Nguyên Đại Thành muốn hỏi Lâm Cảnh kỳ Quốc khánh này có đi đâu không, có thể trông giúp Nguyên Nhạc mấy ngày được không.
Lâm Cảnh thật sự bị bản mặt dày vô sỉ của bọn họ làm cho tức cười, nhưng nghĩ đến Nguyên Nhạc, anh vẫn lộ ra nụ cười thương hiệu của mình, ôn hòa nói: “Không thành vấn đề, dù sao kỳ Quốc khánh này