Edit: Cháo
cre: Orpheus Coffee
Sáng hôm sau, Lâm Cảnh tỉnh dậy phát hiện Nguyên Nhạc không biết đã lăn vào lòng anh ngủ từ lúc nào, còn ôm lấy anh nữa.
Lâm Cảnh không biết nên phản ứng thế nào, bối rối một lúc lâu mới tỉnh ngủ hoàn toàn, anh nhẹ nhàng bỏ tay Nguyên Nhạc ra, bò dậy đi rửa ráy.
Anh vừa đánh răng vừa tính toán, hôm nay là sinh nhật Nguyên Nhạc, phải chuẩn bị thế nào cho tốt mới được.
Bữa sáng Lâm Cảnh nấu mì, còn chiên hai quả trứng cho Nguyên Nhạc.
Nguyên Nhạc nghe thấy tiếng động cũng bò dậy, cậu chạy tới phòng bếp, Lâm Cảnh cười nói: “Nguyên Nhạc, sinh nhật vui vẻ!”
Nguyên Nhạc vui vẻ gật gù đắc ý, Lâm Cảnh bảo cậu mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.
Trong lúc ăn, Lâm Cảnh hỏi Nguyên Nhạc những lần sinh nhật trước kia thì làm gì.
Nguyên Nhạc suy nghĩ một chút nói: “Ăn mì, đi bái bái với mẹ, còn có bánh ngọt nữa!”
“Bái bái?” Lâm Cảnh nghĩ hẳn là đi chùa bái Phật, có lẽ vào sinh nhật Nguyên Nhạc mẹ cậu dẫn cậu đi cầu phúc. Lâm Cảnh đã có kế hoạch đại khái cho hành trình ngày hôm nay rồi.
Ăn sáng xong, Lâm Cảnh dẫn Nguyên Nhạc ra ngoài.
Vào lễ Quốc khánh khắp nơi đều là người, anh không muốn để Nguyên Nhạc chen chúc trên xe bus, đợi ở ven đường một lúc mới bắt được một chiếc taxi đi tới một miếu Quan Âm rất nổi tiếng ở thành phố Z, nghe nói hương khói nơi đó rất vượng, có không ít khách ngoại địa nghe danh mà tới, Lâm Cảnh đoán Nguyên Nhạc và mẹ cậu hẳn là tới đó thắp hương.
Đã lâu lắm không được ra ngoài, Nguyên Nhạc vô cùng hưng phấn, ở trong xe taxi cậu hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Quả nhiên đến miếu Quan Âm trên núi rồi, Nguyên Nhạc sung sướng nói “Chính là chỗ này”.
Hôm nay trong miếu Quan Âm cũng không ít người, đây là lần đầu Lâm Cảnh tới đây, anh cũng không biết mình có tính là tin Phật hay không, khi còn bé những ngày lễ ngày Tết bà nội cũng sẽ mang anh đi bái thần.
Sau này lớn lên mặc dù không đi chùa miếu bái Phật, nhưng sâu trong nội tâm anh vẫn tin vào luật nhân quả.
Nguyên Nhạc thì quen đường quen nẻo mang Lâm Cảnh đi nhận hương đốt nhang, quỳ xuống bái lạy trước mỗi điện tượng thần, xem ra trước kia mẹ cậu thường xuyên mang cậu tới đây rồi.
Lâm Cảnh nhìn dáng vẻ thành kính của cậu, cũng nghiêm túc hẳn lên, anh không biết bản thân muốn cầu gì với thần linh cả, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Nguyên Nhạc, vậy thì cầu cho Nguyên Nhạc sẽ mãi vui vẻ hạnh phúc đi.
Cắm hương xong, Lâm Cảnh gửi ít tiền vào hòm công đức, sau đó dẫn Nguyên Nhạc xuống núi.
Ngọn núi này không cao, đường xuống cũng không quá dốc, nhưng bọn họ vẫn từ từ đi xuống.
Tiết trời mùa thu, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rải xuống đường, trong rừng thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót, gió thổi liu diu, Lâm Cảnh cảm thấy trong lòng bình yên lạ thường.
Anh sợ Nguyên Nhạc xuống dốc đi không vững, nắm lấy tay cậu dắt đi, thuận miệng hỏi: “Nguyên Nhạc mới rồi cầu gì với Quan Âm Bồ Tát thế?”
Nguyên Nhạc vui vẻ nói: “Phù hộ cho mẹ, Nguyên Nhạc và cả anh trai luôn khỏe mạnh!”
Lâm Cảnh hơi sửng sốt, trong lòng cảm động nhất thời không biết nói gì.
Xuống núi rồi, Lâm Cảnh đón xe mang Nguyên Nhạc đi công viên thiếu nhi. Hai người họ chơi vòng quay ngựa gỗ, đĩa bay, vòng đu quay, xe đụng vv..vv giống như các bạn nhỏ khác.
Trước kia mẹ Nguyên Nhạc rất ít khi dẫn cậu tới công viên thiếu nhi, hôm nay cậu được chơi tận hứng, sung sướng vô cùng.
Thỉnh thoảng có một vài người lớn và mấy đứa trẻ con nhìn bọn họ, nhưng Lâm Cảnh cũng mặc kệ không thèm để ý.
Buổi trưa bọn họ ăn cơm trong một trung tâm thương mại gần đó.
Nguyên Nhạc chọn ăn ở KFC, ăn đến tay miệng đầy dầu mỡ, chờ cậu ăn xong, Lâm Cảnh lau sạch miệng và tay cho cậu rồi đưa cậu đi rửa tay. Ăn xong anh dẫn Nguyên Nhạc lên rạp chiếu phim trên tầng xem phim hoạt hình dịp Quốc khánh.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Nhạc đến rạp chiếu phim, cậu nhìn cái gì cũng rất mới lạ, hết ngó trái rồi lại ngó phải.
Phim sắp mở màn, Lâm Cảnh mang cậu đi vệ sinh trước, rồi mua hai ly đồ uống, anh sợ Nguyên Nhạc ăn nhiều nóng người nên chỉ mua một phần bỏng ngô, còn bảo nhân viên lấy ít bỏng thôi, nhân viên không kìm được mà nhìn anh mấy lần.
Đến khi tìm được chỗ ngồi yên ổn rồi, Nguyên Nhạc lần đầu nhìn thấy màn hình lớn như vậy, kinh ngạc há to mồm: “Oaa, lớn quá anh ơi!”
Sau đó mắt không chớp nhìn chăm chăm vào màn hình, yên lặng không ồn ào nữa. Chỉ khi những đứa nhỏ khác cười cậu cũng cười theo, đến đoạn xúc động, những đứa trẻ khác chẳng có mấy đứa khóc thì cậu đã chảy nước mắt rồi.
Lại nói đây cũng là lần đầu Lâm Cảnh đến rạp chiếu phim xem hoạt hình, ai mà ngờ cũng có lúc anh lại dẫn một cậu nhóc tới đây chứ, trong ánh sáng mông lung của rạp chiếu, Lâm Cảnh khẽ cười nghĩ: Đời người thật đúng là kỳ diệu.
Xem phim xong ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc đến cửa hàng bánh mỳ của Lý Đông Minh, đó là chuỗi cửa hàng sau khi tốt nghiệp Đại học Lý Đông Minh đã gây dựng sự nghiệp mà mở ra, tên là ‘Sơ Ngữ’, ngoài bánh mỳ cửa hàng cũng có bán vài món bánh ngọt, điểm tâm thủ công, trước mắt thì thành phố Z đã có bốn năm chi nhánh rồi.
Cửa hàng ở phố Tây là cơ sở chính, Lý Đông Minh cũng thường xuyên tới đó, hồi mới khai trương, lúc mọi thứ còn chưa ổn định, Lâm Cảnh cũng thường tới đó giúp đỡ, nhân viên lâu năm ở đó đều biết anh, anh vừa vào thì họ gọi một tiếng ‘Anh Lâm’.
Nhưng hôm nay Lý Đông Minh không có trong cửa hàng, ít ngày trước hắn đã đề cập với Lâm Cảnh rằng kỳ Quốc khánh muốn đi Châu Âu một chuyến với La Tinh Tinh, giờ có lẽ hai người họ vẫn còn đang ở trên máy bay.
Lâm Cảnh chào