*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
Lúc này Lâm Na bị đánh nên liền kinh ngạc nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Bạch Thiên Phong: "Thiên Phong ca ca, ngươi đánh ta? Ngươi vì tiểu hồ ly này mà đánh ta? Ta chính là vị hôn thê của ngươi!"
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Na điên cuồng khóc rống lên, nước mắt rơi ào ào xuống, trong đôi mắt đẹp còn thoáng có chút đau xót.
"Bây giờ ngươi có thể nói cho thúc thúc biết tên ngươi chưa."
Bạch Thiên Phong nhếch khóe môi, không để ý Lâm Na đang điên cuồng rống to, sắc mặt ôn nhuận nhìn bé gái trước mặt.
Cung Nguyên Ảnh thấy Bạch Thiên Phong đánh Lâm Na thì cũng sửng sốt, nàng chỉ nói đại một câu, ai ngờ nam nhân này thật sự đánh nàng ta, không phải bọn họ quen nhau sao? Nhưng mấy thứ này không cản được biểu cảm vui sướng khi người gặp họa của nàng.
Cung Nguyên Ảnh thu hồi ánh mắt, sờ cái mũi nhỏ, nói: "Ta tên Cung Nguyên Ảnh."
"Cung Nguyên Ảnh sao?" Bạch Thiên Phong nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt lóe sáng khác thường: "Phụ thân ngươi đặt cái tên này cho ngươi chắc có ý nói ngươi chỉ là cái bóng thôi."
Ai ngờ khi nghe thấy lời hắn nói thì khuôn mặt của Cung Nguyên Ảnh trầm xuống.
"Ảnh Ảnh cho rằng ngươi là người tốt, giúp Ảnh Ảnh xả giận nhưng không ngờ ngươi lại là một thúc thúc hư hỏng, Ảnh Ảnh không phải cái bóng, phụ thân đã từng nói với Ảnh Ảnh hàm ý của Nguyên Ảnh chính là tình nguyện là ảnh... Ý phụ thân là hắn cam nguyện trở thành cái bóng của nương, để hắn phụ thuộc vào nương, lấy nương làm trọng, tất cả hào quang đều dâng hết cho nương."
Bạch Thiên Phong đang muốn nâng tay vuốt ve đầu Cung Nguyên Ảnh, khi nghe thấy lời này thì liền sửng sốt.
Mà Cung Nguyên Ảnh thì thừa cơ bắt lấy tay hắn, hung hăng cắn một ngụm đến khí máu tươi chảy vào miệng thì Cung Nguyên Ảnh mới vừa lòng buông ra, phun ngụm máu trong miệng ra rồi làm một cái mặt quỷ với Bạch Thiên Phong, xong xuôi liền xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Bạch Thiên Phong vuốt ve dấu răng trên mu bàn tay, ngây người nhìn phương hướng Cung Nguyên Ảnh biến mất, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh...
Sau khi tinh hồn bị đoạt thì mọi người trong Dạ Y môn đều lo lắng đề phòng, sợ Vua Hỗn Độn sẽ xuất hiện đột ngột, trong lúc mọi người lo lắng chờ đợi thì phong ấn ở tầng chín và tầng mười đã bị giải trừ...
Thông Thiên tháp có phong ấn kiềm chế Hỗn Độn, bất kỳ Hỗn Độn thuộc cấp bậc nào cũng không thể rời khỏi tầng cư trú của mình, cũng không có cách nào rời khỏi tòa tháp này, nhưng khi phong ấn bị giải trừ thì nghĩa là những phong ấn kiềm hãm khác cũng không tồn tại.
"Đùng!"
"Rầm ầm ầm!"
Nhất thời trời đất đều biến sắc, bầu trời âm u, ánh trăng bị sự tối tăm u ám che khuất, sấm chớp nổi lên khắp bầu trời giống như tới ngày tận thế vậy, điều này khiến con người kinh hoàng.
Ở đại lục Thần Chi, Khải Lâm nhìn sắc trời biến đổi, dung nhan già nua đầy vẻ ngưng trọng.
"Hỗn Độn giáng thế, tai họa xuất hiện, sư đệ, sư muội, chuẩn bị chiến đấu thôi, chúng ta ứng đối biến cố ở đây, về phần mộ Thần Tôn thì giao cho bọn họ..."
Hi vọng nha đầu kia có thể ứng phó được, trừ nàng ra thì không còn ai có thể đối phó Vua Hỗn Độn...
"Hinh Nhi, Nhược Khê, hai người yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ hai người an toàn, sẽ không bọn quái vật kia tổn thương hai người!" Bắc Ảnh Thần ôm thê nữ bên cạnh, gương mặt tuấn lãng đầy khí khái anh hùng và sự kiên nghị.
Nói xong Bắc Ảnh Thần khẽ ngẩng đầu, miệng thở dài một tiếng.
Tiểu Ly nhi, tiểu Phong nhi, không biết các ngươi ở mộ Thần Tôn có bình an không?
Lúc này tỏng Cửu U Vương Cung, Hắc Phong nhìn thiếu niên đứng thẳng trong gió, mặt không biểu cảm hỏi: "Công tử, Hỗn Độn giáng thế, chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Chiến! Không thể để Hỗn Độn xâm nhập vào Cửu U Vương Cung, ta muốn bảo vệ tốt cơ nghiệp của hắn..."
Gương mặt anh tuấn chưa hết vẻ non nớt của thiếu niên cũng thoáng trở nên kiên định, nhưng đôi mắt trong suốt thì lại đầy vẻ lo lắng.
Cha mẹ, Diệu Nhi ở chỗ này chờ các ngươi, các ngươi nhất định phải bình an trở về...
Đồng thời đại lục Huyền Vũ và Phong Vực cũng đều đã bị xâm lấn, đám người Gia Nhi đã sớm được Dạ Nhược Ly dặn dò nên sau khi cáo từ đám đệ tử của Lưu Phong tông thì liền chạy đến tới đại lục Huyền Vũ.
Về phần Phong Vực, tất nhiên có cao thủ Phong Vực phòng thủ.
Ở đại lục Huyền Vũ có cậu và biểu ca của tiểu thư, còn có cơ nghiệp của Dạ gia và Lam gia, việc bọn họ phải làm là bảo vệ hai gia đình này.
Lần nữa quay về Huyền Vũ, mọi người đều có cảm giác như cách một thế hệ.
Tuổi thọ của Võ giả không dài như Huyền giả, nhưng bởi vì ăn đan dược của Dạ Nhược Ly nên muốn sống hai ba trăm năm cũng không thành vấn đề, dienxdafnllequysdoon vì vậy vẫn gặp được cố nhân ở đây, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để nói nhiều nên liền bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Mà giờ phút này cường giả của các đại thế lực cũng đã đến mộ Thần, đồng thời ở các tầng dưới cũng bắt đầu giao tranh với Hỗn Độn, dốc hết sức lực ngăn cản bọn chúng tiến vào đại lục...
"Là ngươi!"
Lúc mọi người tập hợp ở quảng trường, Lâm Na liếc thấy bé gái kia ở bên cạnh Dạ Nhược Ly thì nhịn không được hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung hăng như muốn lóc thịt móc mắt Cung Nguyên Ảnh, uất ức nói: "Bạch thúc thúc, chính là người này, nàng chẳng những va vào ta mà không nhận lỗi, lại còn nhục mạ ta, Bạch thúc thúc phải báo thù cho ta."
Bạch thúc thúc luôn thương nàng, nàng ta chết chắc!
"Im miệng!" Bạch gia chủ biến sắc, lớn tiếng trách mắng.
"Bạch thúc thúc..." Lâm Na sửng sốt, không hiểu nguyên nhân nhìn Bạch gia chủ.
"Ngươi biết nàng là ai không? Nàng chính là nữ nhi của Dạ môn chủ, nữ nhi của luyện đan sư Chí Tôn phẩm!" Bạch gia chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Lâm Na, nếu không phải nàng là cháu gái của nhà mẹ thê tử thì ông thật sự muốn hung hăng dạy dỗ nữ nhân mắt cao tay thấp [3] này một trận!
[3] mắt cao tay thấp: tiêu chuẩn bản thân yêu cầu thì cao mà năng lực thực tế thì thấp
"Cái gì?"
Lâm Na nghe vậy thì liền sửng sốt, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Nàng ta lại là nữ nhi của Dạ môn chủ? Điều này... sao có khả năng? Rốt cục nàng đã trêu chọc trúng người thế nào?
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y trầm xuống, mắt âm u lạnh lùng nhìn Lâm Na, quanh thân đầy sát ý, nhưng hắn hiểu bây giờ không phải lúc ra tay, món nợ này đợi sau khi cuộc chiến kết thúc rồi lại tính!
Thê nữ của hắn sao có thể để người ta ức hiếp?
Đột nhiên giữa không trung dần xuất hiện một bóng đen, nam tử có thân hình cao lớn vĩ đại xuất hiện trước mắt mọi người.
"Vua Hỗn Độn!" Dạ Nhược Ly ngưng trọng nhìn nam tử giữa không trung, chỉ dựa vào cảm giác thì nàng đã biết hắn ta là vương giả trong Hỗn Độn!
Nam tử cảm nhận ra điều gì đó nên hơi cúi đầu, ánh mắt uy nghiêm nhìn Dạ Nhược Ly.
"Ngươi là kẻ có chứa khí tức của nàng ta? Ha ha, có lẽ nàng ta không ngờ rằng qua trăm triệu năm sau bổn tọa lại sống lại lần nữa cùng với thù hận với nàng! Mà ngươi sẽ là tế phẩm sau khi bổn tọa sống lại!"
Bàn tay hắn ta vung lên, một luồng sáng đen sắc bén bắn về phía Dạ Nhược Ly, mang theo lực áp bách không cho ai chống cự.
"Tiểu Dạ nhi, cẩn thận!"
Cung Vô Y bắt được Dạ Nhược Ly, mạnh mẽ kéo nàng đến bên cạnh mình.
Nhưng mà vào lúc này một bóng hình cũng từ trời đáp xuống, dừng lại ở vị trí vừa rồi Dạ Nhược Ly đứng.
"Ầm!"
Thiếu niên nâng kiếm chống lại luồng sáng đen nhưng lại bị
luồng sáng này đẩy ra ngoài mấy thước, khóe miệng tràn ra một vết máu đỏ tươi, nhưng gương mặt tuấn mỹ của hắn đầy kích động.
"Rốt cục Vua Hỗn Độn cũng đã xuất hiện, ha ha ha! Thanh nhi, nàng nhìn thấy cảnh tượng này có phải đã khôi phục lại trí nhớ rồi không?"
Thiếu niên chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú Dạ Nhược Ly, đôi mắt đỏ như lửa thoáng có chút mong được, nhưng mà nàng lại vẫn duy trì dung nhan lạnh nhạt.
Tâm hắn đột nhiên trầm xuống, thiếu niên nắm chặt tay, hắn thả Vua Hỗn Độn ra vẫn không thể giúp nàng khôi phục ký ức sao?
Nhìn thiếu niên khẩn trương, Dạ Nhược Ly nâng bàn tay lên, một hộp gỗ cổ xưa màu xanh đen đột nhiên hiện ra giữa không trung, tỏa sáng chói mắt.
Nhìn hộp gỗ bay bổng giữa không trung, một khí tức quen thuộc đột nhiên kéo khiến thiếu niên căng thẳng thần kinh.
Dạ Nhược Ly lạnh nhạt liếc mắt nhìn thiếu niên, lạnh lùng nói: "Ta không phải là Thanh nhi gì cả, ngươi cảm thấy ta quen thuộc ta là vì Thanh Minh phủ này, năm đó Thanh nhi đã dùng nguồn sức mạnh cuối cùng của mình để tạo ra."
"Không! Không thể!"
Thiếu niên lảo đảo lui về phía sau, chỉ cần nghĩ đến nữ tử này không phải Thanh nhi thì hắn lại đau xót, nôn ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không có chút máu.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của Thanh nhi xuất phát từ hộp gỗ màu xanh đó, như vậy có nghĩa nàng không nói dối? Cũng chứng minh Thanh nhi đã...
Không! Sẽ không! Thanh nhi sẽ không bỏ lại hắn một mình mà đi, sao nàng có thể bỏ lại một mình hắn trên đời này!
Thanh nhi, nàng bỏ ta nhiều năm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để nàng vứt bỏ ta...
Dạ Nhược Ly thu hồi Thanh Minh phủ, không để ý đến sắc mặt đau đớn của thiếu niên, nàng lấy Lôi Đình kiếm ra lao về phía Vua Hỗn Độn, đồng thời lão quái vật cũng rút vũ khí ra, thả người vào không trung bay về phía nam tử.
"Hắc Linh, đưa Tiểu Ảnh nhi ở bên cạnh đi."
Cung Vô Y giao Cung Nguyên Ảnh cho Hắc Linh, rồi đuổi theo Dạ Nhược Ly...
Vào giờ phút này cũng có rất nhiều Hỗn Độn xuất hiện, dù thực lực bọn họ không bằng Vua Hỗn Độn nhưng các cường giả cũng tham gia vào trận khổ chiến này.
Thiếu niên ngây người đứng dưới bầu trời âm trầm, tiếng động lớn xung quanh đều không lọt vào tai hắn, giống như rơi vào một không gian biệt lập, lúc này hắn cúi đầu xuống, nắm chặt hai đấm, dung nhan tuấn mỹ đầy hối hận và kiên quyết...
"Tiếp tục như vậy thì không phải là cách, nhất định phải tìm cách thu thập Vua Hỗn Độn này!" Dạ Nhược Ly lau vết máu ở khóe miệng, nhíu mày trầm tư.
Vào lúc này, một chưởng phong sắc bén đánh tới trước mắt.
"Rầm!"
Hồng Y xẹt qua, Cung Vô Y vung Huyết Liêm lên, chưởng phong chạm vào nhau phát ra một tiếng trầm đục.
"Yêu nghiệt."
Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần lại, trong lòng âm thầm chán nản, vừa rồi nàng lại sơ ý, cũng may yêu nghiệt đến đúng lúc, nếu không...
"Tiểu Dạ nhi, nàng không sao chứ?" Cung Vô Y quay đầu lại nở nụ cười mê hoặc với Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly lắc đầu nâng kiếm nghênh chiến, không dám có bất kỳ sơ suất nào nữa.
Bỗng nhiên một bóng dáng thoáng xuất hiện đứng lặng giữa không trung trước mặt Dạ Nhược Ly.
Thiếu niên tóc đen như thác, thân hình thon dài ngăn cản bước tiến của Dạ Nhược Ly, hắn chậm rãi xoay đầu lại, nở nụ cười với nữ tử sau lưng, hai tròng mắt đầy vẻ trong sáng.
"Nhược Ly tỷ tỷ, ta... trở về rồi..."
Bước chân Dạ Nhược Ly hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn nụ cười quen thuộc này, lòng run mạnh lên, con ngươi đen nhánh đầy vẻ mừng rỡ: "Tịch Dương?"
Thật sự là hắn sao? Là thiếu niên đơn thuần non nớt đó sao?
"Tuy rằng mấy ngày nay hắn luôn chìm trong cơn ngủ say nhưng thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì ta cũng biết, Nhược Ly tỷ tỷ, ta đã nói sẽ không làm tỷ tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sức lực tăng mạnh của hắn, bị hắn hoán đổi thành công, đây là lỗi của ta."
Mạc Tịch Dương cắn môi, hổ thẹn cúi đầu.
"Không, Tịch Dương, đây không phải là lỗi của ngươi." Dạ Nhược Ly lắc đầu: "Sao ngươi lại trở về được?"
"Là Mạc Tịch Dương tóc đỏ trả thân thể lại cho ta, bao gồm thực lực cũng cho ta, hắn nói hắn thật sự xin lỗi tỷ, vì nhận lầm tỷ là Thanh nhi nên mới phạm phải lỗi lầm, bây giờ hắn muốn đi theo Thanh nhi, chỉ có nơi Thanh nhi ở mới là nhà của hắn."
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì than thở: "Hi vọng kiếp sau bọn họ có thể gặp lại nhau."
Cung Vô Y hơi nhíu lông mày nhỏ, nhìn hai người tung hấng lẫn nhau, đáy lòng dâng lên một chút cảm giác ghen tuông, nhưng mà lúc này không phải lúc hắn uống dấm bởi vì Vua Hỗn Độn đã bắt đầu tấn công kích lần nữa.
"Nhược Ly tỷ tỷ, tỷ lui ra phía sau, nơi này giao cho ta là được!"
Mạc Tịch Dương che ở trước mặt Dạ Nhược Ly, khẽ nâng bàn tay lên, một thanh bảo kiếm màu xanh đen xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Các ngươi cho rằng chỉ dựa vào thực lực của các ngươi là có thể làm khó dễ được ta sao? Ha ha, tất cả chết hết đi!"
"Đùng!"
Trời đất lại biến đổi lần nữa, Lôi Điện cuồn cuộn, bóng dáng Vua Hỗn Độn dần dần tách ra, không bao lâu bên cạnh hắn lại xuất hiện một bóng dáng khác giống hắn y như đúc.
"Tôm tép nhãi nhép, bây giờ ta sẽ cho các ngươi biết thực lực thật của ta!"
"Thuật phân thân? Trời ạ, hắn ta lại biết thuật phân thân!"
Mọi người đều biến sắc, mắt đầy vẻ tuyệt vọng nhìn hai bóng người cường đại giữa không trung.
Một Vua Hỗn Độn đã không thể đối phó, bây giờ có tới hai cái, như vậy không phải dồn ép bọn họ vào đường chết sao?
"Xong rồi, lần này xong rồi, sớm biết như vậy sẽ không đâm đầu vào vũng nước đục này, ít nhất có thể sống thêm một chút!"
"Thông Thiên tháp này tiêu rồi, thế giới này cũng tiêu rồi, mọi người đều tiêu rồi..."
Âm thanh tuyệt vọng vang lên dưới bầu trời, mắt Liễu gia chủ lóe sáng, ném kiếm cầm trong