Sở Tử Hàm dừng bước, kinh ngạc nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Chính là ý này.”
Phong Thiên Tuyết nở nụ cười lạnh lùng, cô kéo tay Da Chẩn Đình và đẩy cửa phòng VIP ra.
“Cút hết cho tôi, cút..”
Vừa bước vào thì một chai rượu lập tức bị ném tới.
May mắn là Dạ Chấn Đình phản ứng nhanh, anh kịp thời ôm Phong Thiên Tuyết và né tránh.
“Anh làm sao vậy?” Sở Tử Hàm chẳng quan tâm miếng thủy tinh xẹt qua khiển cánh tay bị thương, cô ta vội vàng bước tới trấn an Tư Hạo Hiên, “Đừng uống nữa, hôm nay anh đã uống quá nhiều rồi”
Tư Hạo Hiên mượn rượu giải sầu, cả người đều tiều tụy và chật vật, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, anh ta sửng sốt một lúc rồi lập tức hốt hoảng sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Cô nghĩ, nếu không vì mình thì Dạ Chấn Đình đã không dừng dự án của nhà họ Tư, nhà họ Tư sẽ không xảy ra vấn đề, Tư Hạo Hiên cũng sẽ không thất bại thảm hại đâu nhỉ?
“Tuyết Nhi, sao, sao em lại tới đây?” Tư Hạo Hiên lúng túng đứng lên, “Tôi luôn muốn tìm em, nhưng.”
Anh ta cúi đầu, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn Phong Thiên Tuyết.
Dáng vẻ