“Hạo Hiên, ai cũng sẽ gặp phải khó khăn như vậy trong cuộc đời, không thể thuận buồm xuôi gió mãi được.
Gặp phải thất bại không hề đáng sợ, nhưng điều đáng sợ là không chịu vực dậy…”
“Thất bại?” Tư Hạo Hiên nở nụ cười chế giễu, “Thất bại của tôi là do Dạ Chấn Đình gây ra!
Trong lòng Phong Thiên Tuyết chợt thấy hoảng sợ, cô vô thức nhìn Dạ Chấn Đình.
Dạ Chẩn Đình ngồi ở một bên với tư thế kiêu ngạo, anh mở một chai rượu và im lặng uống.
Anh không hề quan tâm đến lời nói và hành động của Tư Hạo Hiên, nhưng khóe môi khẽ cong lên thành một vòng cung đầy chế giễu, lặng lẽ nhìn Tư Hạo Hiện đang chán sống!
“Hạo Hiên, anh uống nhiều quá rồi” Sở Tử Hàm vội vàng ngăn cản Tư Hạo Hiên, “Đừng nói linh tinh.”
“Thì sao? Ở đây cũng đâu có người ngoài” Quả thực Tư Hạo Hiên đã ngà ngà say, anh ta lảo đảo bước tới, vươn tay định kéo Phong Thiên Tuyết, “Thiên Tuyết, tôi có rất nhiều lời muốn nói với em.”
Tay anh ta còn chưa kịp chạm vào Phong Thiên Tuyết thì cô đã bị kéo về phía sau và ngã ngồi trên ghế sô pha.
“Anh là ai?”
Lúc này Tư Hạo Hiên