“Được rồi nào, được rồi nào, các con đều ngoan lắm, đi rửa tay trước đã rồi vào bàn ăn sáng”
Phong Thiên Tuyết trở về làm thím Chu nhẹ nhàng hơn hắn.
Bọn trẻ giao cho cô phụ trách, đồ ăn sáng cô mang về bỏ vào trong đĩa và bày lên bàn ăn.
Hơn nữa còn có bánh bao và cháo ngô thím Chu làm, một bữa sáng thịnh soạn hoàn thành.
Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn ăn sáng vui vẻ.
Phong Thiên Tuyết đã hứa buổi chiều đi công viên trò chơi với các con, với điều kiện là họ phải giúp thím Chu rửa bát và dọn dẹp phòng bếp.
Mấy đứa trẻ nhao nhao giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Thím Chu mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của các bé.
Đồng thời bà kìm được sự lo lắng khi thấy Phong Thiên Tuyết trở về với bộ quần áo mới.
Ăn sáng xong, bọn nhỏ giúp dọn dẹp phòng bếp, thím Chu nhân cơ hội kéo Phong Thiên Tuyết vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Cô chủ, có phải cô có bạn trai không?”
“Phải” Phong Thiên Tuyết không muốn giấu bà.
“Là ai thế? Tôi biết không?” Thím Chu truy hỏi.
“Thím không biết” Phong Thiên Tuyết tránh nặng tìm
nhẹ: “Bây giờ chỉ là giai đoạn đầu quen biết thôi, vẫn chưa ổn định nên không dẫn về.
Nhưng thím yên tâm, tôi lớn rồi, sẽ không hồ đồ như khi còn nhỏ, tôi làm việc có chừng mực mà”
“Được rồi.” Tuy thím Chu vẫn không yên tâm lắm nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà