Để cho Tư Mộ Phong vui vẻ, Trịnh Ngọc Lâm bao cả vòng quay ngựa gỗ, còn bảo vệ sĩ phát tiền cho người xếp hàng để họ đi nơi khác chơi.
Nhưng Tư Mộ Phong vẫn xụ mặt, nhăn mày, trông chẳng hề vui chút nào.
Cho đến khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt.
“Phong Thiên Nguyệt!”
Tư Mộ Phong vô cùng kích động, lập tức nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, nhưng lại bất cẩn ngã nhào xuống đất.
Hơn nữa vòng quay ngựa gỗ còn đang chuyển động, suýt nữa thằng bé đã bị cuốn vào.
“Trời ơi, Phong Phong!”
Trịnh Ngọc Lâm hét lên kinh hãi.
Hai vệ sĩ kịp thời xông lên cứu Tư Mộ Phong.
Trịnh Ngọc Lâm nhào lên ôm cháu trai, bà ta run rẩy vì sợ hãi: “Phong Phong, cháu hù chết bà nội rồi, đang chơi sao lại nhảy xuống thế? Cháu có biết làm thế là nguy hiểm lắm không hả?”
“Cháu thấy bạn học”
Tư Mộ Phong hoàn toàn không thèm để ý đến vết thương trên đầu gối, thằng bé đẩy bà mình ra và chạy
đến chỗ Nguyệt Nguyệt.
Phong Thiên Tuyết không muốn gây xung đột với nhà họ Tư nữa, bèn vội vàng kéo Nguyệt Nguyệt rời đi.
Thế nhưng đứa bé kia đã chạy tới nơi, thằng bé kéo tay Nguyệt Nguyệt, nói với giọng kích động: “Phong Thiên Nguyệt, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?!”
“Tôi vẫn khỏe, cậu thì sao?”
Thế giới của trẻ con vẫn còn