“Sếp Tưởng không sao chứ?” Văn Ly lập tức đi tới xử lý, thấp giọng nói với Phong Thiên Tuyết: “Cô làm sao vậy? Ra ngoài!”
“Không sao không sao, đừng trách cô ấy”
Ông Tưởng lập tức nói đỡ cho Phong Thiên Tuyết, thực ra thì ông ta mặc quần dài nên không bị bỏng gì.
“Xin lỗi…” Phong Thiên Tuyết lại nói xin lỗi, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
Lúc này, Dạ Chẩn Đình mới ngẩng đầu nhìn cô, nhưng lại nhanh chóng dời mắt đi.
Lăng Long cũng nhìn xoáy vào Phong Thiên Tuyết, sau đó quan tâm hỏi ông Tưởng: “Ông Tưởng không sao chứ? Có bị bỏng không? Có cần đến bệnh viện không?”
“Không bỏng, quần chỉ ướt thôi.” Ông Tưởng nói.
“Về phòng làm việc xử lý đi.” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
“Được.” Ông Tưởng dẫn trợ lý rời đi.
“Chúng ta học trước” Dạ Chẩn Đình tuyên bố.
Phong Thiên Tuyết đến nhà vệ sinh, dùng khăn nhúng nước lạnh rồi đắp lên chỗ bị bỏng.
Bây giờ trông cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ có một mảng da đỏ lên đau rát.
Cô nghĩ, có lẽ một lúc nữa sẽ ổn nên cũng không quan tâm lắm.
“Tiểu Phong, bối trước đi.” Lúc này, Văn Ly bước nhanh vào,