“Đây chỉ là lương cơ bản, chưa bao gồm tiền thưởng và phúc lợi khác.” Văn Ly mỉm cười: “Cộng tất cả lại thì lương năm của tôi cũng khoảng hai triệu”
“Trời ơi, ngưỡng mộ chị quá” Phong Thiên Tuyết vô cùng ngưỡng mộ.
“Đừng xem thường thư ký, chỉ cần cô làm tốt thì tương lại sẽ xán lạn” Văn Ly nghiêm túc nói: “Muốn sống tốt thì phải dựa vào sự cố gắng của bản thân, đừng cứ ngây ngô sống cho qua ngày
Nghe những lời này, Phong Thiên Tuyết hơi xấu hổ, quả thực cố lớn từng này mà dường như chẳng có ý muốn.
theo đuổi sự nghiệp gì.
“Cố lên nhé!” Văn Ly cảm thán: “Ba cô là một người giỏi giang như vậy, tôi tin là cô cũng có thể!”
“Chị biết ba tôi sao?” Phong Thiên Tuyết vô cùng bất ngờ.
“Ai mà không biết chủ tịch tập đoàn Phong Thị?” Văn Lý lánh nặng nói nhẹ: “Họ Phong rất hiếm gặp, hơn nữa cô khí chất như vậy, không khó để nhận ra.”
LỒ” Phong Thiên Tuyết không muốn nhắc nhiều đến quá khứ.
“Sắp đến rồi, cô xem tài liệu để làm quen trước đi”
“Vâng”
Lái xe hai tiếng, cuối cùng cũng đến trang viên Lộc Sơn.
Văn Ly lái xe đến sân golf, xuống xe rồi dẫn Phong Thiên Tuyết đi cùng.
Nhân viên của sân golf tiếp đãi, biết họ đến đưa tài liệu cho Dạ Chấn Đình thì thái độ vô cùng cung kính, lập tức lái xe điện tham quan đưa họ đi tìm Dạ Chẩn Đình.
Phong Thiên Tuyết cũng từng đến chỗ này, trước đây ba cô là khách quen ở đây, thường hay đến đây tiếp khách hàng.
“Đó là sếp Dạ sao?” Văn Ly chỉ về phía sân cách đó không xa, hỏi.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn, bóng dáng quen thuộc đó chính là Dạ Chẩn Đình, mà người nhỏ nhắn trong vòng tay anh… chắc là Lăng Long.
“Ừm..”