Xe điện tham quan dừng ở gần đó, giọng nói phấn khích của Lăng Long truyền tới: “Whoa, vào rồi vào rồi, Chấn Đình, em giỏi quá đi!”
“Ừm, cũng không tệ!” Dạ Chẩn Đình khẽ gật đầu.
“Dạy em lại đi, động tác của em vẫn không chuẩn lắm” Lăng Long sáp đến trước người Dạ Chấn Đình.
“Để sếp Kiều dạy em”
Dạ Chấn Đình tiện tay ném gậy golf cho Dạ Huy, xoay người định rời đi thì thấy Phong Thiên Tuyết và Văn Ly bên cạnh xe điện tham quan.
“Sếp Dạ!” Văn Ly cầm tài liệu sải bước đi tới: “Đây là tài liệu anh cần”
Phong Thiên Tuyết đứng im tại chỗ, cúi đầu chào, sau đó cụp mắt không nói tiếng nào.
Dạ Chẩn Đình nhìn cô rồi nói với Văn Ly: “Đưa cho sếp Lăng!”
“Vâng.” Văn Ly đi tới trước vài bước, cung kính đưa tài liệu cho Lăng Long: “Sếp Lăng”
“Cảm ơn” Lăng Long mỉm cười nhận tài liệu: “Để cô chạy một chuyến, vất cả rồi.”
“Không vất vả, việc nên làm mà” Văn Ly vội nói.
“Vừa khéo chúng tôi định ăn trưa, ăn cùng đi” Lăng Long cầm lấy tài liệu rồi đuổi theo Dạ Chấn Đình, khoác cánh tay anh vô cùng tự nhiên, nói với Phong Thiên Tuyết: “Cô cũng đi cùng đi!”
Giọng điệu này như đang hào phóng ban thưởng vậy.
Phong Thiên Tuyết rất muốn đáp trả lại cô ta một câu nhưng cô vẫn nhịn.
“Cảm ơn sếp Lăng Văn Ly cung kính và khách sáo nói: “Chúng tôi không quấy rầy cô với sếp Dạ nữa, công ty còn có việc, chúng tôi về trước.”
“Về công ty thì cũng phải ăn cơm chứ, đừng vội” Lăng Long thân mật dựa vào người Dạ Chấn Đình: “Đúng không Chẩn