Kiều Thanh Hải vội xin lỗi, đồng thời cầm khăn ăn lau cho Phong Thiên Tuyết, muốn chạm tay lên ngực cô,
Dạ Chẩn Đình cau mày, ánh mắt toát lên tia sắc lạnh.
“Để tôi tự làm” Phong Thiên Tuyết lùi về sau nửa bước.
“Không sao chứ?” Lăng Long ra vẻ quan tâm hỏi: “Ai da, sếp Kiều, sao ông lại bất cần thế chứ?”
“Tôi…” Kiều Thanh Hải có lời nhưng khó nói, trong lòng ông ta biết vừa rồi ai ngáng chân ông ta, nhưng ông ta không dám nói.
“Ướt hết áo rồi, đến phòng tôi thay đi” Lăng Long vẫy tay rồi ra lệnh: “Đưa cô
ấy đi thay đồ!”
“Vâng” Một nữ phục vụ đi tới, “Cô Phong, mời đi bên này.”
“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết không muốn mặc áo của Lăng Long,
càng không muốn bị Lăng Long gài bẫy nữa.
“Cô đã lộ hết ra rồi” Lăng Long như cười như không nói: “Mắt của sếp Kiều đã dán không gỡ ra được, cô không đi thay đồ, lẽ nào muốn cho người ta nhìn?”
Đây… đây…” Kiều Thanh Hải cười gượng gạo.
“Cô.” Phong Thiên Tuyết không nhịn được nữa.
“Lấy cho cô ấy một phòng đi, chuẩn bị một bộ quần áo khác.
Cuối cùng Dạ Chấn Đình lên tiếng.
“Vâng” Dạ Huy đứng dậy, đích thân đi làm.
“Đi cùng cô ấy.” Dạ Chẩn Đình dặn dò Văn Ly.
“Vâng, sếp Dạ” Văn Ly nhanh chóng kéo Phong Thiên Tuyết rời đi.
Lúc này, sắc mặt của Lăng Long hoàn toàn không kiềm chế được, cô ta chất vấn ngay trước mặt sếp Kiều: “Chấn Đình, không phải chỉ là một thư ký thôi sao? Sao anh lại bảo vệ cô ấy như vậy?”
Dạ Chẩn Đình không để ý đến cô ta, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều