Ông ta nói có mắt như mù, bởi vì bản thân vừa rồi không nhìn ra quan hệ giữa Phong Thiên Tuyết và Dạ Chấn Đình, có một chút suy nghĩ, cho nên chọc giận Dạ Chấn Đình.
Cho dù Lăng Long có thúc đẩy ông ta như thế nào, Kiều Thanh Hải cũng không nên có suy nghĩ nào không nên có…
Một khi sinh ra ác niệm, dù chỉ trong một phút cũng là tội chết.
Những gì ông ta nói với Dạ Chấn Đình trước khi đi là hy vọng Dạ Chấn Đình sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho ông ta một lần!
Tất cả những người lăn lộn trong giới kinh doanh cấp cao đều là người khôn ngoan, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Kiều Thanh Hải cũng như vậy.
“Không phải đói sao?” Dạ Chấn Đình cắt miếng bít tết, nói với Lăng Long, “Còn không ăn đi?”
Lăng Long không còn vẻ kiêu ngạo bệ vệ như trước nữa, cúi đầu lặng lẽ cắt bít tết.
“Sau này đừng đá chân người khác dưới gầm bàn nữa”
Dạ Chẩn Đình nhàn nhạt nói, đưa một miếng bít tết vào miệng.
Lăng Long cả người chấn động, động tác cắt bít tết khựng lại, hơi run rẩy.
Trang viên Lộc Sơn có trường đua ngựa, sân golf và khách sạn suối nước nóng.
Chỗ Phong Thiên Tuyết và những người khác dùng bữa là trong khách sạn suối nước nóng.
Người phục vụ thuê một căn phòng cho cô, Dạ Huy dẫn theo một người giúp việc mang cho cô một bộ quần áo mới để thay.
Văn Ly nhận lấy quần áo, nói cảm ơn sau đó đóng cửa lại, cười nói: “Sếp Dạ đối với cô thật tốt, còn đặc biệt sai người mang quần