Dạ Chấn Đình không nói gì, cất bước rời đi.
Lúc này, hai người trên sân khấu đã đàn xong khúc nhạc, Phong Thiên Tuyết đứng dậy cúi chào, quay người định cảm ơn người đàn ông kia nhưng anh ta đã biến mất.
Cô hơi thất vọng, nhưng không để ý nhiều mà vội vàng rời đi trong tiếng vỗ tay, đi đến căn phòng ban nãy tìm Cao Đình.
“Chị Thiên Tuyết, chị về rồi!” Cao Đình đã đứng ở cửa chờ đợi, nhìn thấy Phong Thiên Tuyết thì hết sức kích động, “Ban nãy em nghe chị đàn rồi, đỉnh thật sự!”
“Lâu lắm rồi chị không đánh đàn” Phong Thiên Tuyết cười nói, “Tiểu Đình, chúng ta thay quần áo trước đi.”
“Vâng.” Cao Đình dẫn Phong Thiên Tuyết đi ra sau tấm bình phong thay quần áo.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó có nghe thấy giọng sếp Phương, “Cao Đình, có mấy vị khách mời muốn gặp cô, cô mau thay quần áo đi, lát nữa tôi đến tìm cô.”
Giọng sếp Phương không còn chanh chua như trước mà trở nên ôn hòa hơn.
Cao Đình nghe vậy thì lập tức hoảng hốt, khẽ hỏi Phong Thiên Tuyết: “Làm sao bây giờ?”
“Người ta gọi em thì em cứ đi đi” Phong Thiên Tuyết cởi bộ lễ phục màu trắng ra đưa cho cô ấy, “Thay quần áo, đội