“Có chuyện gì thế?” Phong Thiên Tuyết cố gắng giữ khoảng cách với anh ta.
“Đi theo anh” Sở Tử Mặc kéo cô đi vào một căn phòng nhỏ, tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Anh kéo em vào đây làm gì? Nhỡ chẳng may bị người ta bắt gặp..”
“Em sợ bị ai bắt gặp? Dạ Chấn Đình?” Sở Tử Mặc chau mày, nhìn Phong Thiên Tuyết từ trên xuống dưới, “Anh ta bảo em mặc như vậy hả?”
“Anh đừng lo chuyện của em” Phong Thiên Tuyết cố gắng né tránh anh ta, “Em phải ra ngoài đây”.
“Em ra ngoài làm gì? Bên ngoài chẳng liên quan gì đến em”
Sở Tử Mặc đẩy cô ngã xuống ghế sofa đơn, hai tay chống lên thành ghế, bình thường Dạ Chấn Đình cũng rất thích tư thế này, anh ngang ngược giam cầm Phong Thiên Tuyết dưới cơ thể.
Có điều, khí thế của Dạ Chấn Đình giống một con sư tử, còn Sở Tử Mặc giống một con cáo trắng tao nhã!
“Tử Mặc, anh làm gì vậy?”
Phong Thiên Tuyết hết sức kinh ngạc, cô không ngờ Sở Tử Mặc cũng có lúc ngang ngược như vậy.
“Thiên Tuyết, anh tôn trọng