Ryoma mặt còn buồn ngủ, chậm rãi bước từng bước vào trường. Cậu cũng không nhớ rõ chuyện ở công viên kết thúc thế nào, vì đã phải chờ quá lâu, Ryoma rốt cuộc không chịu được nữa mà ngủ gật. Chắc là cuối cùng Ryoga đã đưa cậu về, mong là ba người kia không hứa hẹn gì kì lạ với nhau.
Sau khi trải qua các tiết học không mấy thú vị trên lớp, giờ đây Ryoma cùng các tiền bối chính tuyển lại chuẩn bị cho một buổi huấn luyện không bình thường chút nào của đội tuyển Seigaku, bởi nó có sự góp mặt của thứ nước uống mang tên-Inuis Juice.
Hôm nay, các bài tập huấn luyện có liên quan đến vấn đề khu vực bị hạn chế trong thi đấu. Ban đầu, Inui như thường lệ chia các thành viên thành các nhóm khác nhau ứng với tùng bài tập thích hợp. Sau đó, anh giải thích luật lệ mà các thành viên phải tuân theo khi thực hiện bài tập, cùng với "phần thưởng" nếu thất bại.
-Nói tóm lại là, chỉ cần thắng thì sẽ không phải uống cái thứ nước kia phải không?
Ryoma mặt bình tĩnh nói.
-Đúng thế, nhưng muốn thắng tụi anh không dễ đâu nha Ochibi.
Kikumaru đối với Ryoma lắc lắc đầu, một bộ dạng tự tin chẳng kém.
Các trận đấu lần lượt bắt đầu và những nạn nhân đầu tiên lần lượt là: Kaido, Oishi, Fuji.
Fuji sau khi uống xong còn làm như thể nó rất còn, còn nhiệt liệt đề cử nữa, làm cho mọi người xung quanh không thể không cảm thán một trận: Rốt cuộc con người này biến thái đến mức độ nào vậy trời!
Chỉ còn một trận đấu nữa và thật oan gia làm sao, đối thủ của Ryoma là Kikumaru. Đương nhiên là sẽ chẳng có ai muốn thử vị tươi ngon của thứ nước uống kia rồi, trừ người nào đó, nên cả hai bên đều rất hắng sức.
Vì bài tập lần này có liên quan đến khu vực hạn chế, nên năng lực về kĩ thuật được chú trọng hơn thay vì thể lực như những lần trước.
-Anh sẽ không uống cái thứ nước kia đâu.
Kikumaru với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và trầm trọng nói, cũng chẳng trách được...
-Em thấy trông nó cũng khá ngon đấy chứ?
Ryoma cười cười nói, điệu bộ thong dong không lẫn vào đâu được.
-Ngon thì em tự đi mà uống!
Nói là không chú trọng thể lực, nhưng với cách đánh không có quỹ đạo nhất định và luôn biến hóa, tùy hứng của Kikumaru, Ryoma cũng không tránh khỏi có chút chật vật.
Kikumaru thì luôn tung ra các cú đánh ở hai vị trí hiểm: Cuối sân và đầu sân, khiến Ryoma phải liên tục di chuyển để đỡ bóng, đồng thời cũng hạn chế khả năng điều khiển banh tùy ý của cậu. Hơn nữa, do vậy mà nhịp điệu trận đấu diễn ra rất nhanh, không thể dừng lại và chần chờ một giây nào, cũng đồng nghĩa với việc không thể nghĩ ra đối sách mới ngay được.
Ryoma cau mày khó chịu, đây là muốn ép cậu mà!
Trong trường hợp này, đối với những giải đấu chuyên nghiệp, Ryoma đã không chần chừ sử dụng ngay Samurais Zone, nhưng đây chỉ là một trận đấu luyện tập. Hơn nữa, phải giữ vài con bài tẩy cho riêng mình thì mới yên tâm được, đó cũng là một trong những kinh nghiệm cậu rút ra được từ kiếp trước.
Nhắc về vấn đề đó thì...các tiền bối vẫn chưa biết Ryoma thuận tay trái đâu đấy nhé~
Nghĩ đến chuyện đó làm Ryoma không nhịn được bày ra một bộ dạng mèo bí hiểm. Nhưng đó cũng là lúc Kikumaru đỡ được cú banh thứ năm của cậu và chiến thắng.
-Hooray~ Tớ thắng rồi!! Inui mau cho Ochibi uống...
Chưa nói hết câu thì trái banh tennis còn đang tung bay trên bầu trời đã đáp xuống đầu Kikumaru.
-Ouch, cái thằng nhóc này...
Lúc Inui đang chuẩn bị trao phần thưởng cho Ryoma, huấn luyện viên Ryuzaki đột ngột xông vào theo đúng nghĩa đen và thông báo rằng:
-Mọi người chú ý! Danh sách thi đấu của giải Tokyo đã có rồi đây!
Nhìn lên bảng sơ đồ thi đấu, tâm trạng mỗi người lại một khác, nhưng phần nhiều là hưng phấn và hồi hộp. Ryoma chỉ bình thản hạ mắt, nói ra câu cửa miệng quen thuộc:
-Mada mada dane...
Tuy năng lực hiện tại không còn được giống như lúc đỉnh cao kia, cơ thể này vì chưa chiến đấu nhiều nên phản xạ còn chưa tốt, chiều cao cũng là một trong những vấn đề đáng lo ngại, nhưng Ryoma có thể tự tin nắm chắc chiến thắng giải Tokyo. Hơn hết, nhìn vào năng lực của các tiền bối thì chắc cũng chưa đến lượt cậu phải lo rồi.
Nhưng điều đó không có thể cậu nắm chắc phần thắng trong tay nếu đấu với một số thành phần đặc biệt, ví dụ như: Đội trưởng, Fuji tiền bối, Yukimura tiền bối, Sanada tiền bối hay là Atobe bên kia cũng vậy.
Nên có tự tin, Ryoma cũng tuyệt đối không khinh địch.
-Trông cậu nhóc chẳng có gì là áp lực nhỉ?
-Mà còn rất hưng phấn nữa cơ, chẳng giống phản ứng bình thường của một tên nhóc năm nhất chút nào.
-Ha ha, thế mới là nhóc ấy chứ.
-Nhưng hình như nhóc ấy đang cố ý trốn tránh việc uống Inuis Juice đó.
Chính tuyển dưới hình bóng của những bậc cha mẹ đang cười trừ trước phản ứng khác thường của con nhỏ, nói gì thì nói, Ryoma cũng chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành mà thôi.
-Được rồi, tiếp tục huấn luyện nào! (Nhưng phải đợi Echizen uống xong nước đã)
Một người nào đó không rõ đã vô cùng khí thế hét lên. Có vẻ như việc danh sách thi đấu được công bố đã mang đến động lực không hề nhỏ cho chính tuyển, tựa như một hồi còi đếm ngược vậy.
Tuy Inuis Juice của hiện tại vẫn chưa so được với phiên bản sau nhiều lần nâng cấp của nó, nhưng vị thì vẫn không dễ chịu chút nào. Phải nói là nó không có một cái vị cố định nào cả. Điều này cũng dễ hiểu, vì Inuis Juice là một hỗn hợp của nhiều loại nguyên liệu khác nhau, nên ngay sau khi uống vào, vị giác của bạn sẽ lập tức bị tấn công bởi hàng loạt các mùi vị hỗn tạp đan xen.
Rất kinh dị!
Ryoma đứng trước bồn nước rửa mặt với vẻ mặt không mấy đẹp đẽ, bởi dù cậu đã xúc miệng nhiều lần, nhưng hậu vị của thứ nước kia vẫn chưa biến mất.
Ryoma thở dài tắt nước, đành vậy, đừng để ý đến nó là được.
-Không sao chứ Ryoma?
Bỗng Ryoma nghe giọng nói quen thuộc của ai đó phát ra từ đằng sau lưng mình. Cậu quay lưng lại, là Fuji tiền bối a...
Anh ta ở đó từ lúc nào vậy?
-Cũng chỉ có anh mới chịu được vị của Inuis Juice thôi, Fuji tiền bối.
Nghe Ryoma nói thế, Fuji