Căng thẳng trước khi bước vào một giải đấu lớn là biểu hiện chung và bình thường của tất cả mọi người, một trong những dấu hiệu nhận biết cơ bản nhất là quần thâm dưới mắt vì trần trọc không ngủ được.
Nhưng tất cả những điều đó dường như không áp dụng lên con người tên Echizen Ryoma.
Không phải vì đời trước Ryoma đã từng tham gia nhiều giải đấu mang tầm quốc tế và những giải đấu kiểu này không thể so sánh được, mà trên thực tế, tâm lí cậu vốn đã vững từ kiếp trước.
Chẳng những không mất ngủ, ngược lại còn ngủ rất ngon nữa là đằng khác, ngủ ngon đến mức không đến kịp giờ để đăng kí thi đấu luôn cơ, làm Seigaku đã xém nữa bị truất quyền.
Nhưng đó là đời trước, Ryoma khẳng định bây giờ cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, ừ thì...ít nhất là về linh hồn.
[9 giờ 50]?
Cũng chỉ sớm hơn đời trước được 6 phút a!
Tuy nhiên, 6 phút đó cũng đủ để Ryoma chạy thụt mạng từ nhà đến địa điểm thi đấu đúng giờ rồi.
-Phù~
Sau khi chính tuyển Seigaku vượt qua được bàn đăng kí, Ryoma nhẹ nhõm thở ra một hơi, kịp rồi.
-Ryoma, em toi rồi. Xém trễ, chắc chắn lúc chúng ta trở về em sẽ phạt "Chạy 40 vòng sân" cho coi.
Momoshiro ngay lập tức sáp đến, vừa nói vừa làm điệu bộ rùng mình.
Câu nói vừa dứt, Ryoma chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cậu theo bản năng quay người...
Đội trưởng đang nhìn về phía bọn họ! Hơn nữa xung quanh Tezuka là dày đặc những làn khói trắng, mà trời đang nóng thế này...
Chỉ có thể là hơi lạnh mà thôi, đúng là băng sơn Đội trưởng.
Ryoma liếc sang Momoshiro...
Đúng là cái miệng hại cái thân. Cậu đứng bên cạnh thôi cũng đã cảm thấy rùng mình, Momo tiền bối lần này chết chắc rồi.
Để xem nào...
"100 vòng sân"? Có lẽ còn hơi ít.
-Phạt để sau, trước mau đi khởi động, em sẽ mở đầu trận thứ nhất.
Tezuka không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt Ryoma. Giọng nói vẫn trầm đều như bình thường, tay anh xoa đầu Ryoma, giọng nói có chút hòa hoãn hơn bình thường, nhưng vẫn rất khó nhận ra.
Fuji đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, nụ cười thường trực trên môi trở nên tươi hơn thường ngày.
Là năm nhất duy nhất được tham gia giải Tokyo này, Ryoma rất nhanh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, dù là người xem hay là tuyển thủ.
Ryuzaki Sasaki đứng ngoài hàng rào...
Đáng ghét! Sau vụ cô ta "vô tình" chạm vào vết thương của Ryoma lúc trước, chính tuyển trở nên xa cách hẳn với cô ta, thậm chí còn có chút gì đó đề phòng và ghét bỏ.
Bà già huấn luyện viên kia thân là bà của cô ta, lại không thay mặt cháu gái mình nói gì, cái chức quản lí đội tennis này của cô ta bây giờ chắc cũng đã mất rồi.
Nhưng sống hai đời, thủ đoạn đầy mình, không cần cô ta trực tiếp ra tay thì thằng nhóc Echizen Ryoma cũng không sống yên thân!
Atobe Keigo có thể khẳng định rằng hôm nay là một trong những ngày không hoa lệ nhất trong cuộc đời anh ta.
Vì một chút tò mò nhất thời và mong muốn được gặp cậu nhóc kiêu ngạo hay gọi hắn là Vua khỉ núi kia, cộng thêm việc Atobe rất tự tin về đội hình anh ta đưa ra lần này, dù chỉ có một thành viên của chính tuyển là Shishido...
Anh ta đã bỏ chút thời gian quý báu của mình để đến xem một trong những trận đấu đầu tiên của Seigaku.
Nhưng Atobe thấy được gì đây...
Thật xấu xí.
Đố kị, căm ghét và tức giận, những thứ cảm xúc đó hiện rõ trên gương mặt của một cô gái. Hơn nữa, ánh nhìn của cô ta dường như lại hướng về thân ảnh khiến Atobe hứng thú kia.
Atobe dời mắt, không thể tự làm bẩn mắt mình vì những thứ không hoa lệ kia được. Anh ta tiếp tục mục đích của mình khi tới đây, đúng lúc Seigaku cũng đã chiến thắng thêm một trận đấu, chính thúc trở thành 1 trong 8 đội mạnh nhất.
-Yo, nhóc.
Atobe dựa vào hàng rào, làm ra một tư thế mà bản thân cho rằng vô cùng hoa lệ.
-Vua khỉ núi? Anh đến đây làm gì?
Ryoma vì khá ngạc nhiên mà thuận miệng gọi lên biệt danh bản thân đặt cho Atobe.
Atobe đang cao hứng vì vẻ mặt ngạc nhiên, xen lẫn thất thố của Ryoma, nhưng sau khi nghe cái biệt danh không biết từ đâu rơi xuống đầu mình, nụ cười liền trở nên có chút gượng gạo.
Thôi...
Atobe bình tĩnh lại, cũng chỉ có nhóc con này gọi anh bằng cái biệt danh này thôi, cứ coi như đây là đặc quyền Atobe cho Ryoma đi.
-Đến xem nhóc đã thua trận nào chưa.
Ryoma ngẩn người một chút...
Vua khỉ núi có điệu bộ như thế này lần đầu cậu thấy nha.
Trước đây lần nào gặp anh ta, Atobe cũng luôn treo hai chữ "hoa lệ" bên miệng, căn bản có bao giờ quan tâm đến người khác đâu. Chuyện tìm hiểu đối thủ vẫn luôn rất đơn giản, chỉ phất tay một cái liền có người đi làm.
Vậy mà hôm nay lại chịu đích thân lếch người đến thăm dò?
Ryoma chợt rơi vào trạng thái đề phòng Atobe...
Atobe nhìn thôi cũng biết cậu nhóc này hình như hiểu lầm điều gì rồi...
Dù đôi lúc có vẻ tự luyến đến buồn nôn, nhưng Atobe dù sao cũng xuất thân từ hào môn, trực giác tự nhiên cũng tốt hơn người bình thường.
Anh ta cúi đầu mở miệng:
-Có hứng thú giải đấu một trận không?
Ryoma nghe xong, một niềm hưng phấn không nhỏ bùng lên trong cơ thể cậu.
Nói thật, những đối thủ trước vòng 1/8 đẳng cấp phải nói là thua xa mấy bậc. Không chỉ Ryoma, mà tất cả thành viên còn lại của chính tuyển cũng cảm thấy như thế.
Thể thao dù nói là chơi vì tinh thần, vì đam mê, nhưng tính cạnh tranh hơn thua rất khốc liệt của nó là thứ không ai có thể phủ nhận được.
Ryoma là một tuyển thủ lâu năm, điều đó đã thấm nhuần vào từng đốt xương trên cơ thể cậu.
Hơn nữa, đã sống hai đời, nhưng số lần Ryoma được đấu với Atobe một trận ra trò là rất ít.
Vì Atobe là đội trưởng, nên dù đẳng cấp