Ngày này cuối cùng cũng đã đến, chỉ ít phút nữa thôi, sau những trận đấu tranh vé vớt, trận chung kết được mong đợi nhất cuối cùng cũng gần diễn ra. Chính tuyển Seigaku cũng có thể dừng lại chuỗi ngày lo lắng đến mất ngủ, rồi trưng đôi mắt đỏ đi dọa người.
Ryoma như thường lệ, tìm đến một trong những chiếc máy bán nước tự động trong khu công viên nơi tổ chức thi đấu. Có lẽ là vì sáng nay bước chân phải ra khỏi nhà hay sao mà gặp trúng ngay một cái máy bán nước toàn ponta, lại còn có vị nho cậu yêu thích.
Thế là Ryoma thỏa mãn mua một lần 3 lon về chỗ thi đấu. Những trận đầu hầu như không có mặt Ryoma, thành ra cậu có phần khá thảnh thơi.
-Này nhóc!
Ryoma cau mày đứng khựng lại, giọng nói vừa vang lên quen lắm.
-Vua khỉ núi?
-Hả?
Khóe mắt Atobe Keigo giật giật, đã nói bao nhiêu lần với tên nhóc này rồi, vậy mà...
-Chỉ mới mấy tuần không gặp mà đến cả tên ta cũng quên mất rồi?
Atobe tỏ vẻ khó chịu nói với Ryoma, thay vì điệu bộ bổn đại gia như mọi khi làm cậu có hơi ngạc nhiên, như kiểu bạn bè giận hờn nhau ấy.
Đó là Ryoma nghĩ thôi, chứ Atobe thì hoàn toàn là đi theo một hướng khác.
Lí do anh luôn trung ra cái điệu bộ cao sang kia là do từ nhỏ sinh ra đã có địa vị đứng trên kẻ khác, cũng có trí thông minh nhìn thấy kẻ khác, thành ra trong mắt đối với bất kì ai cũng đều là xem thường.
Tất nhiên lớn lên sẽ thay đổi, có cho mình những đối thủ ngang cơ, như đối xử cân bằng với một cậu nhóc kém tuổi thì mãi là chuyện chưa từng xảy ra, cho đến khi quen biết Ryoma.
Nói tóm lại, vị trí của Ryoma trong lòng Atobe rốt cuộc chính là không hề tầm thường, thậm chí còn quan trọng đến kì lạ.
Ryoma bĩu môi một cái, không phát hiện ánh mắt có phần kì quái của Atobe, chỉ sửa miệng:
-Keigo, sao anh lại ở đây?
Hầu hết mọi người từ khán giả đến tuyển thủ đều đang tập trung tại khu vực sắp diễn ra trận đấu, cho nên việc bị bắt gặp như thế này Ryoma chưa từng ngờ đến.
-Còn không phải vì không thấy nhóc? Mười phút nữa vào trận rồi mà vẫn còn long nhong ở đây?
Thế là hai người cùng đi cùng trò chuyện, hầu hết là Atobe bị Ryoma nói cho nghẹn họng, nhưng đó mới là cá tính của cậu, anh thay vì phiền lại thấy vui vẻ nhiều hơn.
-Ồ, Atobe-kun. Em út của bọn tôi làm phiền cậu rồi.
Fuji dẫn đầu đi ra dành lại Ryoma từ tay Atobe. Atobe tức chứ, nhưng ngoài nghiến răng, căng mặt thì anh còn làm được gì?
Hơn nữa, cái điệu bộ như sắp vồ đến ăn tươi nuốt sống mình vì dám chạm vào Ryoma kia của Fuji, Atobe cũng có chút dè chừng. Trong trường hợp chưa ngả bài với Ryoma, anh không muốn gây rối hay tạo ấn tượng xấu với cậu nhóc, mà kẻ tâm bẩn như Fuji, thật làm Atobe quan ngại.
[Chung kết giải Kantou, Rikkaidai (Kanagawa) vs Seigaku (Tokyo)]
Loa phát thanh vừa vang lên tiếng công bố, cổ động viên từ bốn bên khán đài đã không nhịn được mà hưng phấn gào thét lên, có cổ động viên riêng, cũng có các đội khác đến xem.
Không khí sân đấu nhờ thế mà căng thẳng hơn hẳn, sức nóng chưa vào trận đã bắt đầu nâng lên, đúng là trận chung kết có khác.
Seigaku lần này quả thật muốn thắng thì phải đi qua muôn vàn khó khăn, khả năng của Rikkaidai được xếp vào loại quái vật đến mức áp đảo, từ đội viên thường đến đội phó như Sanada.
Đúng là không có mặt Đội trưởng Yukimura (trùm cuối) cũng làm không khí giản ra một chút, nhưng bên Seigaku cũng vắng Tezuka, thành ra trận này cũng được coi là công bằng hai bên.
Hai đội chào nhau, bảy cặp mắt từ Rikkaidai dõi theo từng hành động của Ryoma, cậu chỉ nhắm mắt làm ngơ nhưng người khác thì không được thế.
-Nhìn gì ghê vậy? Em quấy rối gì bọn họ rồi hả?
Momoshiro hiếu kì cúi người, quay sang hỏi Ryoma. Nhưng mà chính cậu cũng không biết, nên chẳng có câu trả lời nào thuyết phục được đưa ra.
Đội viên Rikkaidai nhìn Ryoma vẫn thảnh thơi như không có gì liền khâm phục, lọt vào mắt xanh của Đội trưởng rồi mà vẫn cư xử được như vậy, đúng là gan dạ!
Trận đôi đầu tiên bắt đầu, tổ hợp có thể nói là hề hước nhất của Seigaku xuất trận, Momoshiro và Kaidou lại lần nữa cùng nhau đấu, mong là lần này trận đấu không kết thúc lãng xẹt như trước đây.
Mới trái đầu tiên đã căng như dây đàn, từ đánh thường đến lốp hay bỏ nhỏ đều được gói gọn trong một lượt banh này, thậm chí tuyệt chiêu banh đi trên dây của Marui Bunta từ đội Rikkaidai cũng đã được phô bày.
Đúng như cái tên, banh trượt một đường trên lưới rồi rơi xuống, khiến cho Momoshiro chỉ biết ngạc nhiên đứng đó mà không biết làm gì.
Lấy sức mạnh áp đảo ngay từ đầu, đường tấn công linh hoạt của Marui kết hợp với bức tường phòng thủ vô cùng vững chắc từ Kuwahara, Rikkaidai đang dẫn trước Seigaku với tỉ số cách biệt.
[Rikkaidai thắng séc, 5-0]
Nhìn Momoshiro vật vã chạy đến ngã rồi chảy máu trên sân đấu, Ryoma âm thầm rùng mình, Rikkaidai vẫn như vậy, mạnh đến đáng sợ. Nhưng đây chỉ phản ứng tự nhiên của kẻ mạnh khi gặp nhau mà thôi.
Nhưng Momoshiro với Kaidou đúng là đôi bạn kiêm đối thủ cùng tiến, chừng nào Momoshiro chưa bỏ cuộc, Kaidou cũng thế và ngược lại. Hai người lại thẳng lưng và tràn đầy tự tin bước vào séc đấu thứ sáu, không hề bị tỉ số hiện tại làm cho nao núng.
Sự kết hợp từ Dunk Smash và Snake thành công lấy được những điểm đầu tiên từ hai vị tuyển thủ năm ba của Rikkaidai, tỉ số 5-1 như tiếp thêm hy vọng.
Séc tiếp theo, cơ thể của Momoshiro và Kaidou gần đạt đến giới hạn, cả hai cố gắng kết thúc séc đấu trong thời gian ngắn nhất, nhưng trước sức mạnh áp đảo kia, chuyện này vốn là không thể.
Nhưng có lẽ là nhờ thi đấu với đối thủ mạnh, cả hai đều có cho mình được kinh nghiệm mới có ích, Kaidou thành công đảo ngược chiêu Snake, buộc cả Marui và Kuwahara bên kia đều phải lùi lại thế phòng thủ.
Kuwahara tuy cuối cùng đỡ được cú Snake đảo ngược của Kaidou, nhưng banh cũng bay theo quỹ đạo không xác định, phần lớn phụ thuộc hên xui, cuối cùng rơi trúng vạch.
Momoshiro và Kaidou như không biết mệt mà chạy từ đầu sân đến cuối sân, cùng nhau dồn lực đỡ pha banh khó nhằn kia, chỉ là tầm banh quá thấp, trúng lưới.
[Rikkaidai thắng, 6-1]
Seigaku trận đầu thua quá cách biệt, tuy là thế, Momoshiro và Kaidou đã thành công buộc Kuwahara lẫn Marui phải tháo xuống băng cổ tay, nghiêm túc mà đấu một trận, bước đầu khiến vị Đế vương Rikkaidai phải bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình.
-Ha! Mệt quá, mệt chết mất!
Ngay khi ra khỏi sân đấu, Momoshiro đã ngồi phịch xuống băng ghế mà than.
-Mada mada dane.
Momoshiro cười trước bộ dạng giả vờ xem thường của em út, anh khiêu khích:
-Vậy chút nữa em phải thắng đấy.
-Phải thắng chứ, để còn báo thù cho hai tiền bối.
Ryoma nhếch mép đầy tự tin, đôi mắt mang màu sắc đặc biệt ánh lên dưới cái nắng chói chang của buổi trưa chiều.
-Phải vậy chứ, đến đây anh ôm cái nào.
Momoshiro làm ra vẻ cảm động mà vồ đến chỗ Ryoma. Cậu nhóc ghét ra mặt cái đống mồ hôi trên người anh, Fuji thuận thế kéo người vào lòng mình, còn Inui thì phụng mệnh từ Tezuka đứng chắn trước em út.
-Momo, Inuis Juice phiên bản