Lại một lon nước ponta vị nho nữa rời khỏi chiếc máy bán hàng tự động đáng yêu, cảm nhận được từng dòng nước mát lạnh chảy vào khoan miệng, tâm trạng Ryoma tốt lên không ít.
Đi ngang qua vài hàng cây, rồi lại qua vài cái máy bán hàng tự động cùng vài nơi nghỉ ngơi, Ryoma sắp trở về được sân đấu thì lại thấy được khuôn mặt nợ tiền vô cùng đáng nhớ (vì đáng sợ) kia của vị đội phó Rikkaidai-Sanada Genichirou.
Nhìn từ xa không rõ lắm, mà bản tính tò mò của Ryoma lại bắt đầu nổi dậy, cậu một chút cũng không thèm che giấu, quang minh chính đại tiến lại gần chỗ Sanada đang đứng.
Ồ, giờ thì rõ rồi, anh đang nghe điện thoại, nhìn nét mặt có phần hiền lành kia, Ryoma đoán chắc đầu dây còn lại chính là Yukimura, dù sao hai người cũng là bạn từ nhỏ, đương nhiên thân thiết.
-... Tất nhiên, đội mình vẫn thắng như mong đợi.
Đó là câu đầu tiên Ryoma nghe rõ được khi tiến lại gần chỗ Sanada. Có thể thấy anh đang báo cáo tình hình trận đấu cho Yukimura, lời nói thì như vậy nhưng không ai có thể nhìn ra được cảm xúc nào khác như tự tin hay vui mừng thông qua giọng nói của Sanada.
Có lẽ Yukimura bên kia cũng không yên tâm, dặn dò Sanada một lúc đến khi anh đáp lại một câu:
-Cậu không cần phải quá lo.
Ryoma đến gần hơn rồi dừng lại, mắt đối mắt với Sanada, anh hơi hạ điện thoại xuống, nhưng màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đang tiếp tục.
-Bọn tớ sẽ mang cúp vô địch về làm quà cho cậu sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Tưởng chừng cuộc gọi đến đây là kết thúc, nhưng Sanada lại tiến gần đến chỗ Ryoma, nhìn cậu một lúc nữa rồi đưa điện thoại cho cậu.
-Yukimura muốn nói chuyện với nhóc.
Ryoma "ồ" một tiếng rồi nhấc máy, gọi một tiếng "Yukimura tiền bối", bất ngờ là đầu bên kia không hề biết người nghe là cậu:
-Ryoma?
Ryoma khó hiểu nhìn lên Sanada, muốn nói chuyện gì chứ, rõ ràng là Yukimura tiền bối còn không biết cậu đang có mặt ở đây, rõ lừa đảo. Cậu bĩu môi, một phần cũng do mình quá dễ tin.
Hai người im lặng một lúc lâu, không hề để tâm đến tiền điện thoại của Sanada đã tụt thê thảm đến mức nào, rốt cuộc vẫn là Yukimura lên tiếng trước:
-Em sẽ đến chứ?
Vốn ý kiến trước kia của Ryoma luôn là không đến, toàn đội Rikkaidai và cả Yukimura đều biết, nhưng anh vẫn cố chấp hỏi lại. Ryoma cũng không muốn thay đổi quyết định đã nói ra của mình, bởi cậu có một sự kiêu ngạo của Vương giả từ sau trong xương cốt, nhưng mà...
-Sẽ đến, nhưng là sau ra khỏi phòng phẫu thuật và sống khỏe.
Được rồi, cậu vẫn giữ nguyên lập trường mà, không đến chờ Yukimura phẫu thuật, chỉ là đến sau khi nó thành công thôi.
Lần này Ryoma chấp nhận nhượng bộ.
"Chỉ là vào bệnh viện chờ người khác phẫu thuật thôi mà có gì căng"?
Đối với người khác thì có thể là bình thường, nhưng đối với cậu thiếu niên đã từng tuyệt vọng đứng trước phòng phẫu thuật từ tiếng này qua tiếng nọ, để rồi nhận được thông báo người thân của mình, không ai qua khỏi từ bác sĩ như Ryoma, quả thật một chút cũng không dễ.
Một khoảng thời gian dài sau đó, những cơn ác mộng về những bức tường trắng tại bệnh viện, đèn phẫu thuật sáng chói mắt, mùi hương sát trùng gây mũi và lời thông báo kia vẫn ám ảnh lấy Ryoma.
Chỉ là sau khi trọng sinh, có gia đình bên cạnh, cậu cũng đã dần lãng quên đi cái cảm giác khó thở khi phải đối mặt với những hình ảnh đáng sợ đó.
-Ừm.
Giọng đáp lại có phần trầm hơn bình thường lại không giấu được ý cười từ Yukimura khiến Ryoma có chút khó xử cùng rầu rĩ.
Đi thăm bạn bè, tiền bối ở bệnh viện là chuyện thường ở huyện, vậy mà Yukimura tiền bối lại vui vẻ đến thế khi nghe cậu đồng ý, cậu đã quá khó tính rồi ư?
Hay là nói... cậu đã để cho quá khứ đen tối kia chen quá nhiều vào cuộc sống hiện tại của mình?
Đúng lúc đó, một dòng tiếng "bíp bíp" xông vào tai Ryoma, cậu cau mày hạ máy, Yukimura tiền bối cúp máy rồi?
Trong ánh nhìn kì lạ của Sanada, chiếc điện thoại sau đó vang lên dòng thông báo:
-"Số tiền trong tài khoản của quý khách đã hết, vui lòng nạp tiền và gọi lại sau, xin cảm ơn."
Ryoma nhịn xuống khóe môi run rẩy, nói lời xin lỗi trả lại điện thoại cho Sanada rồi như một đứa trẻ phạm lỗi muốn trốn tránh mà chạy biến về sân đấu.
Kì thật không thể trách cậu, tất cả là tại khuôn mặt đen xì khủng bố của Sanada!
Trở lại với trận đấu giữa Seigaku và Rikkaidai.
Rikkaidai đã thắng 2 trận đôi, cũng đồng nghĩa với việc họ chỉ cần thắng thêm 1 trận nữa là sẽ trực tiếp cầm chắc chiếc cúp vô địch trong tay.
Cổ động viên của Rikkaidai từ bốn phía khán đài phấn khích cùng vui mừng reo hò, tạo nên một áp lực vô hình trên vai hai tuyển thủ ra trận tiếp theo.
Một cuộc chiến của hai kẻ cuồng dữ liệu-Inui Sadaharu và Yanagi Renji.
Nhìn Inui thả xuống cuốn sổ ghi chú thoạt nhìn vừa cũ kĩ vừa dày cộp lên vì đống giấy ghi nhớ bị dán chèn vào, cùng với đó là dòng ghi chú ngoài bìa "Dữ liệu riêng về Yanagi", cổ động viên nào ngồi gần đó cũng rùng mình một cái.
Cũng có thể đoán được hai người đã có quen biết từ trước, thậm chí là từ nhỏ, dù sao cuốn sổ kia đã cũ đến ố vàng.
-Đã thu thập xong dữ liệu.
Trước khi bước vào trận đấu mang tính chất quan trọng này, Inui đã nói một câu như thế.
Anh dù đã ghi đến đầy mấy trang sổ, nhưng chính tuyển chưa từng nghe thấy Inui hoàn thành việc thu thập dữ liệu về riêng một ai, xem ra lần này phần thắng đã cao hơn nhiều.
Inui và Yanagi còn chưa bắt tay nhau đã gây nên một làn sóng trầm trò từ phía khán đài, người thì đoán được lời người kia sẽ nói, người thì trúng phóc không sai một li hành động tiếp theo của đối thủ.
Đối với chính tuyển hai bên thì trò này chỉ gây hứng thú cho năm nhất là cùng, điển hình là Kirihara Akaya. Còn Ryoma, cậu còn lạ gì trò này nữa, lúc đấu với cậu Inui tiền bối cũng thế này mãi.
Kirihara thích thú "Hê~" một tiếng, nhưng giọng còn chưa dứt đã bị khí lạnh từ đằng sau làm cho giật mình.
-Ơ...
-Hôm nay gan quá nhỉ, Akaya. Dám để chân lên ghế hả?
Đối với kiểu người tùy tiện như Kirihara, thì một vị đội phó luôn tuân theo kỷ luật như Sanada quả thật là khắc tinh.
Ryoma bên kia nhìn một màn Kirihara khốn khổ la hét thì không nhịn được nhếch mép, ai bảo lần trước ép cậu sử dụng Cảnh giới vô ngã đến ngất đi chứ.
Fuji nhìn biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa của Ryoma thì cũng hứng thú nhìn sang, đúng là bộ dạng hiện