Ngày thứ ba được nghỉ, cô đã giữ lời nói cùng Hứa Thiên Việt đến bệnh viện thăm ông nội của anh.
Lâm Hạ Y yêu cầu ghé vào siêu thị mua trái cây nhưng đã bị anh từ chối, đề nghị vào tiệm hoa.
Trước căn phòng bệnh, vì vài lý do mà chỉ có thể đứng ngoài nhìn qua cửa kính, Hứa Thiên Việt đi nhờ một cô y tá thay hoa trong bình cắm trên bàn.
Lâm Hạ Y sững người, khung cảnh quen thuộc làm sao...!Đã mấy lần cô được đón linh hồn từ giường bệnh như vậy, xung quanh là đống dây điện chằng chịt nối với các máy điện tử.
"Không mua trái cây...!Là như này sao?" Lâm Hạ Y nhỏ giọng lên tiếng, Hứa Thiên Việt quay đầu nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ có thể cô gái nhỏ này đang buồn bã.
Cũng phải, nhìn mặt cô xụ xuống như thế khiến lòng anh thấy hơi khó chịu: "Ừm, ông nội hiện tại không ăn được.
Mà này, ông tôi đang được điều trị đặc biệt nên sẽ mau chóng khoẻ mạnh, thu lại bộ mặt đưa đám đó đi!".
Cô hít sâu một hơi, nhìn cậu cau mày: "Nói gì vậy chứ...".
"Được rồi, dù sao hiện giờ cũng không trò chuyện cùng ông nội được, chúng ta rời khỏi đây thôi." Anh cười nói với cô, Lâm Hạ Y cảm nhận được sự cay đắng trong giọng nói ấy.
Rõ ràng đau lòng, lo lắng như vậy mà sao cứ phải giấu, đám con trai ai cũng vậy sao?
Lâm Hạ Y gật đầu "ừm" một tiếng, cô cũng mong ông ấy sẽ khoẻ lên.
......................
"Tôi đưa cậu về." Hứa Thiên Việt đề nghị, lúc rời khỏi bệnh viện thì cũng đã xế chiều.
Lâm Hạ Y xua tay từ chối bảo rằng muốn đi dạo thêm một lúc, anh cũng cùng đi.
Hai người nói chuyện về tình trạng sức khỏe ông nội của anh.
Qua đó cô cũng biết được gia đình anh rất giàu có, lúc anh còn nhỏ ba mẹ cả ngày lẫn đêm chỉ có công việc mà không quan tâm gì đến anh, dẫn đến tim anh sinh ra một lỗ hổng tình thương, nhưng người lấp đầy nó chính là ông nội.
Hứa Thiên Việt cực kỳ yêu mến ông của mình.
Dưới cái hoàng hôn đỏ bừng rực lửa, Lâm Hạ Y mỉm cười, thốt ra một câu bông đùa khiến anh phần nào trút bỏ sự buồn bã: "Cậu phải cố gắng học và bớt gây hoạ đi, không ông nội khoẻ lại sẽ lên lớp mắng cậu đấy."
"Tôi học rất giỏi và không gây hoạ nhé, đừng nhầm lẫn tôi và cậu chứ." Hứa Thiên Việt cú nhẹ vào đầu cô, Lâm Hạ Y nheo mắt: "Cái tên này...!".
Nghe thấy tiếng bô xe từ xa, ánh đèn pha chiếu thẳng vài hai người.
Lâm Hạ Y đưa tay chặn lấy ánh sáng khó chịu đó, một giọng nói vang lên: "Ôi, ôi.
Ai đây? Lâm Hạ Y? Nàng thơ nắng hạ sao lại xuất hiện ở đây vào mùa đông thế này?".
Giọng nói hắn bỡn cợt, cười lớn tiếng.
Người chạy chiếc xe máy khác bên cạnh lên tiếng: "Bùi Sâm, xem kìa...!Là Hứa Thiên Việt.".
Anh và cô im lặng nãy giờ, Lâm Hạ Y quen mắt liếc nhìn.
Là Bùi Sâm và tên đi cạnh hôm