"Thế tối nay tôi ngủ sô pha à?" Lâm Hạ Y lên tiếng, vấn để lớn rồi đây...!Trong phòng có máy sưởi nên ấm, phòng khách không có.
Vả lại dạo này thời tiết thất thường nữa.
Trong lúc cô và cậu trầm tư thì Vương Hiểu Phong bình thản đưa tay ra sau đầu nói: "Thì ngủ phòng em, hồi nhỏ hay mộng du nên anh trai mua cho em cái giường lớn lắm.
Ba người cũng ổn mà."
Lâm Hạ Y khó xử, như vậy không hay lắm: "Thôi, chị--".
"Cũng được, dù sao thì không chật lắm.
Sô pha sẽ không thoải mái đâu." Vương Hiểu Phong lên tiếng cắt đứt sự ngượng ngùng của cô.
Nói gì thì nói cũng chỉ có một đêm thôi, chiều mai Tử Mễ sẽ được đón đi.
Vì Vương Hiểu Phong có thói quen nằm cạnh vách tường nên thành ra cô nằm ở giữa hai người, vừa lăn xuống giường là hai anh em nhà họ ngủ luôn, chỉ có cô là đang tâm sự bằng mắt cùng trần nhà.
Bỗng Vương Dư Huy quay sang, kéo tấm chăn đắp kín cho Vương Hiểu Phong rồi cũng tiện tay đắp cho cô.
Sự tinh tế này con tim nào mà chịu nổi, giọng nói nhỏ nhẹ xuất hiện bên tai, hơi ấm men theo phả vào khiến Lâm Hạ Y ngại ngùng: "Không ngủ được à?".
Cô "ừm" một tiếng, rồi cũng xoay người sang, cái chạm mắt khiến trong họ sinh sôi nảy nở một tình cảm mãnh liệt.
Vương Dư Huy tặc lưỡi một cái rồi lấy tay che mắt cô lại: "Đừng nhìn tôi như vậy, cậu muốn ám sát tôi à?".
Lâm Hạ Y gạt tay cậu xuống, khó hiểu: "Ám sát gì chứ?".
"Cậu làm tim tôi đập mạnh, máu lưu thông nhanh hơn có thể dẫn đến vỡ mạch máu chết người đấy." Vương Dư Huy nắm chặt tay cô, là cô chủ động gạt tay cậu xuống rồi không rời, cô chủ động đấy nhé.
Lâm Hạ Y nghe vậy thì tỏ vẻ bất lực, nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi con người cậu.
Cái gì cũng tốt, tốt nhất là thả thính người khác rồi không chịu trách nhiệm.
"Trong mấy bộ phim tình cảm tôi xem, cậu là điển hình của tra nam đấy." Cô khẳng định.
"Tra nam sao? Tôi--" Bỗng Lâm Hạ Y đưa tay lên chặn miệng cậu, cô tập trung lắng nghe.
Là tiếng khóc thúc thít trước cửa phòng.
Cậu cũng bắt đầu nghe thấy, cả hai nhìn nhau hiểu ý, chầm chậm ngồi dậy tránh đánh động giấc ngủ của Vương Hiểu Phong.
Cánh cửa phòng mở ra, họ liền phát hiện Tử Mễ ngồi cuộn người ôm gối dựa vào tường khóc nức nở.
Cả hai hoảng hốt ngồi xuống an ủi cô bé.
Có lẽ là xa mẹ, ngủ một mình ở nơi lạ lẫm khiến Tử Mễ sợ hãi, dù sao cũng chỉ là cô bé bảy tuổi, có thể trưởng thành đến cỡ nào chứ.
Lâm Hạ Y yêu cầu cậu bế Tử Mễ về phòng, cô bé ôm lấy vai cậu gục đầu vào hõm cổ, không nói tiếng nào, Lâm Hạ Y nhận thấy cô bé có vẻ mệt rồi.
Cô vỗ về Tử Mễ, khi chìm vào