Nó về đến nhà đã hơn 21 giờ, nhưng vẫn thấy hắn đang trong phòng khách xem tivi và có lẽ như đang đợi nó về.
- An...sao em về muộn thế? - hắn thấy nó có vẻ mệt mỏi.
- Em về lại nhà lấy ít đồ...sao giờ này anh còn chưa ngủ...-
- Anh đợi em về...chắc em chưa ăn gì\, chúng ta vào trong khuya đi...- nó cũng không nói gì\, gật đầu và theo sau hắn.
Cả hai cùng nhau ăn khuya\, thức ăn không có gì để nói\, nhìn rất ngon từ cách trang trí đến chất lượng.
Ba hắn đã về phòng nghĩ từ lúc nào.
Nhìn những món ngon trước mắt\, nhưng nó không muốn ăn\, rất nhạt.
Sau đó đứng lên về phòng trước.
Hắn cũng không nói gì\, chỉ lo lắng cho nó.
Nhìn nó rất mệt mỏi\, hắn tranh thủ dọn dẹp sau đó cũng về phòng.
Nó về phòng, định vào phòng tắm, nhưng điện thoại lại báo có tin nhắn, nó mở lên xem nhưng sau đó lại xóa ngay lập tức và cũng không trả lời.
Là Aran gửi cho nó, nội dung tin nhắn là muốn hỏi nó có phải là nó cứu Cent không? Mà không, không phải hỏi mà là chắc chắn là nó.
.......................................................................................................
Quay lại với Cent, vết thương của anh không có gì nghiêm trọng, chỉ có điều sức khỏe yếu do không được ăn uống mấy ngày nay nên kiệt sức.
Aran nhận được điện thoại từ bệnh viện cũng cùng Jiro đến ngay trong đêm.
Aran vào phòng bệnh thăm anh mình, Jiro thì trao đổi về tình hình hiện giờ của Cent.
- Anh hai...anh tỉnh rồi...có phải Phó Lâm bắt cóc anh không? - Aran thấy Cent tỉnh lại liền hỏi\, cũng giúp Cent nâng gối lên chút\, để Cent nói chuyện dễ hơn.
Cent không nói gì chỉ gật đầu\, lúc này Jiro cũng vào.
- Phải..
- Vậy anh..thoát khỏi bằng cách nào...- Aran hỏi Cent.
- Là 1 cô gái đã giúp anh rời khỏi....
- Vậy anh có nhận ra cô ấy là ai không? Jiro...cậu có điều tra được gì về người đã đưa anh Cent vào đây không? - Jiro chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết.
- Mình đã hỏi thăm và họ nói là có 1 cô gái đưa anh ấy vào nhưng cô ấy mang khẩu trang\, nón mang kín mặt\, đôi mắt sắc lạnh\, cả người chỉ toàn là màu đen...trông như sát thủ vậy...và để lại địa chỉ liên lạc của chúng ta...- Jiro chậm rãi nói...anh đang suy nghĩ\, người nào biết được địa chỉ và mối quan hệ của Cent và Aran.
-Đôi mắt......- Cent vô thức nhắc lại...trong đầu cũng nhớ lại hình ảnh mà người con gái đã cứu anh.
Nếu anh nhớ không lầm..người con gái đó có đôi mắt rất đặc biệt...Đôi mắt hoàn toàn giống anh và Aran.
- Người cứu anh có lẽ là Minh Vy....- Cent suy nghĩ 1 lúc rồi nói.
Cả Aran và Jiro nghe được cũng ngạc nhiên..
- Sao anh lại chắc chắn là Minh Vy...- Aran hỏi\, Jiro cũng đang chờ đợi câu trả lời.
- Là đôi mắt...đôi mắt của em ấy giống chúng ta...nhưng lúc đó anh không còn sức lực nữa..chỉ mơ hồ nhìn thấy...
- Được rồi...anh nghĩ ngơi đi...khuya rồi...Jiro cậu ở lại với anh ấy...mình đi toilet 1 chút...- Aran nói xong\, Jiro gật đầu anh mới rời đi.
Vào trong toilet anh đã nhắn tin hỏi nó ngay nhưng anh không nhận được câu trả lời.
......................................................................................................
Sáng hôm sau, nó đã dậy khá muộn hơn mọi khi, vì thế hắn đã đi làm trước nó.
Khẽ vươn vai 1 cái, nhìn sang bên trái cạnh chiếc đèn ngủ đã có 1 tờ giấy nhỏ, trên đó là nội dung hắn muốn nó hôm nay phải ở nhà nghĩ ngơi.
Hắn rất tốt với nó, sợ nó buồn nên đã hạn Ann đi chơi cùng nó...Nó đọc xong để lại tờ giấy trên bàn, nhìn lại đồng hồ, cũng đã 9h kém 5p, nên nó ra ngoài, định xuống nhà đi dạo 1 chút.
Vừa đi ngang ban công tầng 2, vô tình nhìn xuống, nó đã thấy Phó Lâm cùng 1 tên thuộc hạ mặc áo đen và tên đó đang cuối thấp đầu trước ông.
Phó Lâm tuy đang ngồi trên ghế đọc báo nhưng tờ báo nhanh chóng bị ông ném xuống đất, nó có thể đoán ra ông ta đang tức giận, nhưng không biết là chuyện gì.
Bước xuống sảnh chính, nó thấy cô Hạ đang chuẩn bị mang trà đi đâu đó.
Nó vẫn còn đang mặc trên người chiếc váy trắng dài hơn gối, tay dài, mái tóc được nó buộc hờ ra phía sau.
- Chào buổi sáng..cô hai..- bà Hạ thấy nó xuống liền chào hỏi.
Nó cũng lễ phép chào lại sau đó ngỏ ý hỏi bà Hạ đang chuẩn bị làm gì và nó đã giúp bà Hạ mang trà ra ngoài cho Phó Lâm.
Bước chân nó rất nhẹ nhàng như nó đang muốn nghe được nội dung câu chuyện.
Vì không gian thoáng đãng nên nó cũng chẳng thể nghe rõ được bọn họ đang nói gì, chỉ nghe phong phanh là Phó Lâm đang căn dặn thuộc hạ của mình đang làm gì đó.
-Chào buổi sáng, thưa ba...con giúp cô Hạ mang trà cho ba...- nó vừa mang trà ra, thì tên thuộc hạ cũng đã cuối chào và rời đi.
Thấy nó, Phó Lâm thu hồi vẻ mặt tức giận mà thay vào đó là dáng vẻ thường ngày ôn hòa...!
- Chào buổi sáng..con cũng ngồi đi...ta có nghe Ryan nói con không khỏe nên nó muốn con nghỉ ngơi 1 ngày\, con có định ra ngoài không?? - Phó Lâm cũng rất quan tâm về sức khỏe của nó.
- Ryan\, anh ấy đã giúp con hẹn với Ann đi dạo...hôm nay ba không đến công ty sao ba? - nó ngồi xuống và trả lời Phó Lâm\, vẻ mặt nhợt nhạt nhưng nó vẫn cười với ông.
-Ta cũng chuẩn bị đến đó đây...mà An à...ta muốn nói với con 1 chuyện...- ông có vẻ dè chừng...
- Chuyện gì thế ba...xin ba cứ nói....- nó vẫn nhẹ nhàng trả lời\, nhưng trong lòng lại đang nghĩ những điều mà Phó Lâm sắp nói.
- Ta biết con là người tài giỏi\, luôn hết lòng vì công việc vì VIVIAN\, nhưng An à...con và Ryan lấy nhau cũng đã lâu...vả lại ta cũng đã có tuổi...con và Ryan cũng nên cho ta có đứa cháu để ẩm bồng chứ....Phải không...ha...ha...- Phó Lâm nói xong cười ha