Vì còn khá sớm nên nó quyết ghé Lucky một lúc.
Nó mang túi xách bước vào Lucky và dường như hành lý của nó chẳng có gì ngoài chiếc túi này, có thể nói những thứ bên trong chiếc túi xách hiện giờ là "tài sản" bên người của nó.
" Nè...nè....các chị nhìn xem, có phải chủ tịch đã về rồi không?
Đúng đó.....// đúng đó..
Hum....là người quản lí công ty mà không thấy mặt mũi đâu cả...- ///chào bà Mạc.
- nơi"hội chị em bạn dì" đang bàn tán về sự xuất hiện của nó theo đúng như họ biết bình thường chủ tịch sẽ không đến công ty mà là Angus và mỗi khi nó xuất hiện dường như có chuyện gì đó quan trọng lắm.
Đang bàn tán thì có giọng nói có vẻ chua ngoa xen vào, và họ vội cúi đầu chào Mạc Lan.
Mạc Lan không nói gì, tay đang mang túi xách, giày cao gót cùng bộ trang phục đắt tiền, đứng ngay chỗ lễ tân có vẻ như chờ nó.
Nó đi ngang qua và dường như chẳng nghe thấy tiếng chào của các cô gái lúc nãy.
Mạc Lan cùng thư kí của mình cũng bị nó lướt qua khiến bà tức giận.
"để xem, mày còn hống hách được bao lâu." bà nói thầm sau đó rời đi.
Đợi Mạc Lan rời khỏi thì phía sau vang lên trận cười của "hội chị em", họ cười như được trút giận.
Chủ tịch "bơ" họ là chuyện bình thường nhưng "lơ" 1 người có thế lực như thế này họ mới thấy lần đầu, lẽ ra chủ tịch của họ nên chào hỏi và làm thân với những người như vậy mới đúng.
Nó đến phòng làm việc của Angus nhưng không thấy anh đâu, nó chuyển sang đến phòng làm việc của Eva thì được thư kí cho hay là Eva và Angus đã rời khỏi Lucky khoảng 1 giờ trước.
Nó nhìn lại đồng hồ trên tay mà không ngừng suy nghĩ, hiện tại vẫn còn đang trong giờ làm việc, họ đi đâu được chứ.
Vì quá tập trung nó không để ý đến tiếng chào hỏi của cô thư kí.
Nó cảm nhận được có ai đó chạm vào vai mình nên xoay người lại.
- Em mới về à.- anh nói chuyện với nó thực tự nhiên\, không quen cười với nó 1 cái.
Nó thấy anh nhìn thấy cô thư kí đâu mất.
- Phải..anh có biết anh Angus và Eva đã đi đâu rồi không? - nó hỏi
- Angus điện thoại nói là nhà có chuyện.
Anh cũng đang định về.
- Chúng ta cùng về.
- nó nói sau đó liền xoay người cất bước\, anh nhớ lại lúc anh và nó chơi bóng rổ\, lúc anh cõng nó về nhà...cũng không xa lạ đến bây giờ.
Nhưng không sao\, hai từ "chúng ta" mà nó nói cũng xem như đối với anh là 1 sự an ủi.
Cả hai cùng về đến nhà thì thấy bác hai (gái), bà Thuỵ cùng với Angus và Eva, tất cả đang ngồi tụ họp ở phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng.
Thấy nó và Otis cùng về Eva đứng lên.
- May quá Tử An\, em về rồi\, từ nãy đến giờ chị gọi cho em không được.
- Eva đứng lên nói nhỏ với nó.
- Điện thoại em hết pin.
Có chuyện gì sao mọi người căng thẳng quá vậy.
- Nó hỏi\, Otis ra hiểu cho nó ngồi xuống sofa rồi nói\, anh cũng ngồi cạnh nó.
- Bác hai con nói là đi công tác xa\, nhưng bây giờ bác lại không liên lạc được với ông ấy\, bác thấy lo lắm.
- bác hai gái ngồi cạnh bà Thuỵ nói.
- Không liên lạc được chỉ là chuyện bình thường\, nhưng vấn đề là anh xem lịch trình\, trong đó để là ba không có chuyến công tác nào cả.
Vì hiện tại anh hai đang làm PCT nên lẽ ra ba nên ở nhà mới đúng.
Nó để túi xách xuống chắn ngang bên hông, như là sự ngăn cách giữa nó và Otis nhưng đây chỉ là do nó vô tình.
Nó đang nghe hai mẹ con Angus nói và rất chăm chú nghe từng thông tin chi tiết, chợt nó thấy được ánh mắt của bác hai gái lén nhìn sang người đang ngồi cạnh nó.
Nó đưa ánh nhìn sang Otis thì thấy anh cũng giống nó, trầm mặc không nói câu nào như đang suy nghĩ gì đó.
Bất chợt tay nó đưa ra cầm tách trà trước mặt và đưa đến môi nhưng nó nghe thấy tiếng Eva.
- Tử An...không được.
- Eva ngồi cạnh nó nói nhỏ\, tay nó khựng lại\, nhìn vào bên trong là trà\, nó quên mất.
Nó đặt tách trà xuống vị trí cũ.
Vì mọi người đang lo lắng suy nghĩ tâm trạng cũng không mấy tốt\, nên hành động nhỏ nhặt này của nó họ chẳng màn để ý đến\, nhưng Otis ngồi cạnh cảm thấy khó hiểu.
- Sắp đến ngày giỗ của anh ba\, vậy mà anh hai lại mất tích.
Biết làm sao đây...- bà Thuỵ buồn bã nói\, bà có linh cảm không tốt.
Hai người phụ nữ đang không ngừng cúi đầu xuống và lo lắng, không khó để nhận ra giọng nói của ai trong hai người cũng run run cả.
Thấy vậy nó đứng lên, lướt qua Eva và đến trước bác hai và bà Thuỵ ngồi thấp xuống giống với tư thế ngồi xổm nhưng cũng giống quỳ, gối trái của nó chạm mặt sàn, nó đưa tay nắm lấy tay bà Thuỵ và bác hai vừa vỗ nhẹ cũng vừa nắm chặt như tạo cho hai người cảm thấy có sự an toàn yên tâm.
- Hai bác đừng lo\, bác hai chỉ đi du lịch 1 thời gian vài ngày trước con có liên lạc với bác ấy\, bác nói vài ngày nữa sẽ về.
Hai bác giữ sức khoẻ và đừng lo lắng thêm...
- Thật sao Tử An...ông ấy đi du lịch à...
- Việc không liên lạc được với bác ấy chắc là do sóng yếu hay bác ấy bận.
- nó tiếp tục nói trong khi Angus và Eva nhìn nhau sau đó cả hai không hẹn mà đưa ánh nhìn sang nó.
Otis vẫn cầm tách trà và lắng nghe nó nói.
-Vậy....điều Angus nói lúc nãy...- Bà Thuỵ hỏi nó.
- Ayza...anh Angus đã xem nhầm của ai rồi\, bác hai "nghỉ hưu" ở công ty thì làm sao có lịch trình mà xem....hai bác phải tin bác hai chứ\, chẳng phải hai ngày nữa là ngày giỗ của ba Triệu sao...không lẽ ngày giỗ của em mình\, bác ấy lại bỏ mặc.....
- Bác tin con...Tử An....- tay nó được hai bàn tay khác nắm chặt lại như tin tưởng vào nó.
Nó nhờ Eva đưa bà Thuỵ và Angus đưa bác nó về phòng nghĩ ngơi.
Chỉ còn lại nó vẫn đưa mắt nhìn theo hai người bác của mình\, vẻ mặt của nó lúc này không còn tươi cười như vừa rồi mà thay vào nó là vẻ mặt trầm lặng mang vẻ lo âu\, việc vừa rồi nó nói là thật hay không nó là người hiểu rõ.
Otis ra ngoài nghe điện thoại\, nó lấy túi xách và trở về phòng.
Chẳng mấy phút sau\, phòng nó có tiếng gõ cửa\, nó mở cửa thì thấy anh em Angus và Eva.
Nó biết chắc chắn là họ.
- Tử An...em chắc chắn là sẽ tìm được ba trước ngày giỗ của chú\,