Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy thì đã thấy chỉ còn lại mình hắn ở giường, nó đâu mất rồi.
Nghe tiếng nước chảy thì chắc là nó đang ở phòng tắm, nhìn lại trên bàn, là laptop, cùng tấm trình ký.
Hắn tò mò mở ra xem và khá bất ngờ khi thấy tài liệu bên trong, có liên quan đến cả VIVIAN.
Chẳng lẽ nó định sáp nhập cả 2 thành 1 như lời nó nói tối qua sao?
Nó bước ra ngoài với đôi dép lê và đang dùng khăn lau khô tóc.
- Sao em dậy sớm vậy? - hắn hỏi nó\, bây giờ chỉ mới 6 giờ thôi.
Với thể trạng của nó thì hiện tại nó nên ngủ nhiều hơn 1 chút.
Hắn nhìn vết thương trên tay nó\, dù thoa thuốc nhưng nó vẫn còn hằn lên một đường đỏ.
- Em dậy sớm để xem tài liệu 1 chút....- nó trả lời hắn\, thật ra cả đêm qua nó không ngủ\, nên muốn lấy lại tinh thần.
Xem tài liệu gì chứ\, nó còn chẳng để mắt đến.
- Tử An à....// Hử - Hắn ôm nó vào lòng.
- Anh thật không muốn thấy em phải bận rộn công việc như thế này......việc của ba nói em không cần thực hiện ngay\, hiện tại quan trọng nhất là sức khoẻ của em và con.
- hắn nói chầm chậm\, từng câu từng chữ đều rất lo lắng cho nó.
Nhưng những lời hắn nói nó cảm thấy như thế nào? "Không cần thực hiện tức là vẫn sẽ thực hiện...đúng thực là cha con...tính cách cũng giống nhau ít nhiều" nó nghĩ.
- Em hứa với anh sẽ tự chăm sóc mình...em chuẩn bị một chút.
- nó nói sau đó xoay người thoát khỏi cái ôm của hắn và tiến đến bàn làm việc.
Lấy chiếc laptop bỏ vào túi\, hắn thấy vậy cũng vào phòng tắm làm vscn.
Khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại\, lúc này nó mới mở tập trình ký\, nhìn những dòng chữ bên trong nó chỉ nhếch môi 1 cái.
.......................................................................................................
Nó vừa xuống máy bay thì đã 13 giờ và nó đang bắt taxi.
Trông nó rất đơn giản với chiếc váy suông trắng đen cổ sơ mi trắng, tay loe phối nơ, giày thể thao đế thấp màu trắng viền đen, mang chiếc túi xách Coolbell màu xám bên vai phải, nhẹ nhàng lên taxi.
Nó không vội đến Lucky ngay mà bảo tài xế taxi đến đâu đó.
Nó cũng có bảo Eva và Angus đừng đón nó.
Sau một lúc cuối cùng nó cũng đến được nơi nó cần đến.
Nhìn cánh cổng cao như bức tường thành kia nó nhớ lại lúc nó cùng bà Thuỵ ra đi cả 2 cùng đi qua khỏi cánh cổng này.
Lúc đó nó cứ nghĩ mình sẽ không có cơ hội trở về, cho đến ngày hôm nay khi nó có thể quay trở về thì căn nhà này không còn là của Triệu gia nữa mà là của 1 người khác.
Nhưng là ai đi nữa nó cũng muốn thương lượng dù phải mất bao nhiêu, giá cao bao nhiêu nó cũng đồng ý bởi đây là nơi chất chứa bao kỷ niệm của nó cũng được gọi là tổ ấm của nó cùng với ba Triệu và bác Thuỵ.
Cánh cổng đóng, nhưng nó nhìn vào bên trong cửa chính vẫn đang mở, nó ấn chuông thì có người từ bên trong chạy ra mở cửa.
- Cô tìm ai? - một người phụ nữ lấm tấm mồ hôi trên trán hỏi nó\, có lẽ bà không biết nó.
Nó quan sát thấy đồng phục trên người bà\, thì ra bà ấy là người làm và nhìn trên trán của bà ấy còn có những giọt mồ hôi\, chắc là do đang dọn dẹp.
- À...cho tôi hỏi chủ của căn nhà này có bên trong không? Tôi là Triệu Tử An\, tôi có chuyện cần gặp chủ của căn nhà này.
- nghe nhắc đến chủ căn nhà\, hai tay người phụ nữ đang lại như đang lo sợ\, nhưng khi nghe nó giới thiệu tên bà ta cũng thả lỏng tay đi chút.
- Cậu chủ chúng tôi chưa bao giờ đến đây\, tôi cũng không biết mặt cậu chủ\, chỉ có bác Kha mới có thể gặp cậu chủ\, tôi cũng chỉ là nhân viên lau dọn nên không biết gì.......
- Nhưng cô đợi tôi một lát..có lẽ bác Kha sẽ giúp được cô....đợi tôi...- khi nghe những lời người phụ nữ trước mặt nói nó nhận ra bà ta có vẻ sợ "cậu chủ"\, xem ra chủ của căn nhà này rất bí ẩn\, tất cả các thông tin đều bảo mật hoặc "tào lao".
Một lúc sau, nó thấy một người đàn ông có vẻ khoảng ngoài 50 nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm nghị.
- Nghe nói cháu là Triệu Tử An...- Lãnh Kha (bác Kha) hỏi nó\, ông chỉ muốn xác nhận lại thôi chứ Triệu Tử An ông đã từng xem qua hình của nó.
Nhưng lúc nãy ông vừa đi ra thấy nó ông liền suy nghĩ nó và trong hình tuy là cùng một người nhưng sao bên ngoài vẫn khiến người ta ngây ngất nhiều hơn.
"Đây là hình của cô ấy lúc mới đảm nhiệm chức chủ tịch Lucky" ông nhớ lại lời cậu chủ\, thì ra trong hình ông xem là của 2 năm trước.
Bây giờ Triệu Tử An trước mặt ông đã trưởng thành xinh đẹp\, chính chắn.
- Vâng\, cháu là Triệu Tử An\, cháu có việc cần gặp chủ của căn nhà này..phiền bác..// Cháu và nhà đi...- nó ra hiệu cho tài xế chờ nó một lát sau đó nhanh chân theo bác Kha.
Người phụ nữ lúc nãy theo sau cùng\, bà ta liên tục lắc đầu khó hiểu.
Lúc trước cũng có vài người đến hỏi và gặp cậu chủ nhưng bác Kha lại lạnh lùng thẳng thừng đuổi thẳng không hề khách sáo.
Nhưng hôm nay thì lại khác\, còn mời cô gái này vào nhà.
Trong khi từ lúc cô làm việc ở đây đến nay\, cô cùng những người khác một tuần chỉ đến dọn dẹp 2 ngày\, các ngày còn lại được nghỉ và cô cũng chẳng thấy ai khác ngoài những người bạn làm việc cùng với mình và bác Kha.
Nhưng tuần này thì khác\, tuần này cô phải đến làm suốt 1 tuần và từng công việc lao dọn phải làm thật sạch và kĩ.
- Cháu ngồi đi...cậu chủ không có ở đây..- Lãnh Kha rót trà và đẩy sang trước mặt nó.
Nó đang bận ngắm nhìn nội thất trong căn nhà\, tất cả tất cả đều giữ nguyên hầu như không có bất kì thay đổi nào.
Nó mãi nhìn xung quanh cho đến khi câu nói của Lãnh Kha làm nó thất tỉnh và đầy bất ngờ.
- Cháu có thể tham quan ngôi nhà này...- ông nói khuôn mặt nghiêm nghị dãn ra và có vẻ dịu đi.
- Cháu được phép sao ạ..- nó hỏi ngược lại nhưng trong lòng nó đã sớm cười tươi.
- Cháu cứ tự nhiên\, cứ xem như đây là nhà của mình.
- Nó đứng lên và chợt khựng lại khi nghe vế sau trong câu nói của Lãnh Kha.
Câu nói làm nó thất tỉnh.
"Căn nhà này hiện tại đã không còn là của mình nữa rồi..!" nó nói thầm nhưng