Sau giờ ngọ ta dựa vào cửa sổ phơi nắng, từ khi ta theo sư phụ tập võ thì rất ít khi bị bệnh, lần này bệnh một cái bệnh hết cả bi thương tình hoài trong xương tủy của ta ra luôn, ánh mặt trời uể oải chiếu hai mắt ta khô khốc, bỗng dưng muốn khóc.
Phía cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, ta từ cửa sổ thò đầu ra xem, chỉ thấy anh chàng trạng nguyên hoạt bát kia đang bưng một cái bát, đứng ở cửa phòng ta.
Ta xoay xoay một chút, đo khoảng cách từ cửa sổ tới cửa, xác định ta không muốn đi một chuyến như thế, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Phạm công. . . khụ, Thiên Hàm.”
Phạm Thiên Hàm xoay mũi chân, đi về phía ta. Tới trước mặt ta, nhíu mày: “Nàng đứng nơi gió lùa này làm gì?”
Ta mắt sắc, trước nhìn bát sứ trong tay anh ta, trong bát sóng sánh nước thuốc đen như mực, vội vàng chống người lùi vài bước rồi cười xòa: “Phơi nắng, trong sách có ghi, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, bệnh khỏi sẽ nhanh hơn.”
Anh ta hỏi: “Quyển sách nào ghi như vậy?”
Ta lẽ thẳng khí hùng: “《Bản thảo cương mục 》.”
Phạm Thiên Hàm liếc ta một cái: “Tuyệt không có.”
Tên nhóc này cả 《Bản thảo cương mục 》cũng đọc, người kiểu gì thế.
Anh ta đưa cái bát trong tay ra: “Đây chính là phương thuốc có ghi trong 《Bản thảo cương mục 》, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Ta lại lùi bước nữa, “Bệnh của ta đã không còn đáng ngại nữa rồi.”
Anh ta đột nhiên nở nụ cười: “Lẽ nào nàng sợ đắng?”
Ta cảm thấy anh ta cười quả thật là vô lý, trong thiên hạ, có người sợ chết, có người sợ nghèo, có người sợ quỷ. . . Ta sợ đắng, có cái gì đáng cho anh ta sung sướng thế chứ?
Ta dứt khoát lùi tới ngoài tầm với từ cửa sổ, khách khí nói: “Nghe nói ta bệnh mấy ngày nay huynh thường tới thăm ta, thật cảm động vô cùng.”
Phạm Thiên Hàm đứng ngoài cửa sổ cong môi cười: “Tới đây uống thuốc đi, để báo đáp ân tình ta ngày ngày tới thăm nàng.”
Cái đấy tính ân tình gì chứ? Ta chưa từng cầu anh ta tới thăm, anh ta tới thăm ta, ta cũng chả vì vậy mà khỏi nhanh hơn được, cho nên nói báo ân cũng đâu có được.
Anh ta thấy ta tỏ vẻ không đồng ý, lại nói: “Nàng muốn thế nào mới chịu uống thuốc?”
Ta nghĩ sơ qua một chút, từ hành vi của anh ta mà suy, hôm nay ta không uống bát dược này là không thể thoát khỏi anh ta được rồi. nếu thuốc đã phải uống, vậy chỉ có thể làm sao để giảm lượng thuốc phải uống thôi, nhìn anh ta bưng bát đứng ngoài cửa sổ, ta đột nhiên nảy ra một kế.
Ta chầm chậm bước tới ghế ngồi xuống, làm ra cái vẻ hấp hối: “Ta cả người rã rời, e là không thể mở cửa cho huynh được, huynh cứ vào qua cửa sổ đi.”
Ta thấy trên cửa sổ không có chỗ nào để đặt bát cả, anh ta nhảy qua kiểu gì cũng khó tránh sẽ sánh thuốc ra ngoài, như vậy thì ta chừng có thể uống bớt vài miếng.
Anh ta nghe thế gật đầu, một tay chống khung cửa, ta chớp mắt, anh ta đã đứng trước mặt dịu dàng cười, nước thuốc trong bát khẽ sóng sánh, không hề bắn một giọt ra ngoài.
Mẹ ơi, quên mất anh ta là võ trạng nguyên.
Ta được Phạm Thiên Hàm ngày ngày kiên trì đút dược đút bổ, ngày càng khỏe mạnh, không đến ba ngày đã sinh long hoạt hổ*.
*Khỏe mạnh như rồng như hổ
Sáng sớm hôm nay ta dùng cơm sáng sau liền mang Bảo nhi ra phủ, mượn cớ là muốn đi chùa thắp hương bái phật. Hiện giờ ta đã là người con gái có hôn ước trên mình, ra ngoài không có dễ dàng như trước nữa.
Ra cửa ta trực tiếp hướng phía chợ mà đi, Bảo nhi ở phía sau còn hớn hở hô hoán: “Tiểu thư, chúng ta không lên Long Sơn Tự bái thần sao?”
Ta không thèm quay đầu: “Có cái gì hay mà bái, lẽ nào ta còn cảm tạ ông ta cho ta một hồi bệnh nặng chắc?”
Bảo nhi ba bước làm hai bước vọt lên bịt miệng ta: “Phi phi phi, tiểu thư, người đừng có nói bừa nha, là cảm tạ thần phù hộ cho người bình phục.”
Ta bị bịt thiếu chút nữa tắc thở, phải hơi sử mấy thành công lực ra mới có thể kéo tay Bảo nhi xuống được, nàng quả thật là ngày càng lực đại vô cùng mà.
“Bây giờ ta muốn đi khách sạn Lai Phúc ăn bánh bao hấp, nghe kể chuyện, nếu em đã thành kính vậy, thì thay ta đi bái nhé.”
Bảo nhi bắt đầu sáng mắt lên: “Em cũng muốn đi khách sạn Lai Phúc.”
Ta liếc nàng một cái: “Vậy hồi phủ cha ta hoặc các dì hỏi thì sao?”
Bảo nhi chính trực nói: “Tiểu thư và Bảo nhi cả ngày đều ở Long Sơn Tự bái phật, cầu phúc cho lão gia.”
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Không ngờ ta bệnh một hồi, tiên sinh kể chuyện của khách sạn Lai phúc đã đổi rồi, nguyên là một ông lão béo lùn râu bạc đổi thành một gã mỏ nhọn tai khỉ để râu dê. Ta xem thế nào cũng thấy rất bỉ ổi, ngay cả cái giọng đậm chất quê quan thoại của gã nghe cũng rất là bỉ ổi. Hơn nữa chuyện của hắn kể không có đao kiếm giang hồ đặc sắc như của ông lão râu bạc, toàn nói mấy chuyện gió trăng của tài tử giai nhân, ta nghe mà mơ màng muốn ngủ. May mà bánh bao của khách sạn Lai phúc vẫn mỹ vị như trước. Bệnh nặng sau ta đều không mấy thèm ăn, khó được hôm nay bánh bao làm ta thấy thèm, đương nhiên là ăn nhiều vài cái rồi. Đợi đến lúc mặt khỉ kể đến đoạn tiểu thư tặng Dư thư sinh cái yếm lót của mình, thì ta đã ăn được hai lồng bánh bao, nhìn sang Bảo nhi, trước mặt nàng đã chồng năm cái lồng, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn. Ta ăn no xong, liền dành thời gian nghe chút chuyện kể, càng nghe càng thấy làm người ta lầm đường, bèn nhân cơ hội giáo dục Bảo nhi, cái yếm là đồ vật thiêng liêng không thể làm vấy bẩn được, tuyệt không thể tùy ý tặng cho đàn ông được.
Bảo nhi rất có tinh thần ham học, hỏi: “Vậy em nên tặng cái gì?”
Cái này đảo lại hỏi khó ta, ngẫm lại các loại thư sách ta đọc mấy năm nay, liền nói: “Quạt đi, như là quạt hoa đào, quạt đàn hương các loại, đều là hàng tốt để tặng.”
Bảo nhi ủy khuất nói: “Em không có quạt.”
Ta lại nói: “Vậy tặng túi hương, không nữa thì tặng khăn.”
Bảo nhi chực khóc: “Tiểu thư, em không có mấy thứ đó.”
Này quả thật là khá hóc búa đây, mấy thứ bên mình của nữ tử bình thường, tựa như trâm, khăn, quạt, túi hương các loại Bảo nhi đều không có. Ta khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, tặng vật phải là vật thiếp thân với mình, lại là thứ Bảo nhi có, lại còn phải không bỗ bã, suy đi nghĩ lại cũng chỉ có vật ấy mà thôi.
Ta hắng giọng một cái, “Vậy thì, tặng tất lụa đi, thanh nhã thỏa đáng lại thiếp thân, ngay của thở cổ cũng nói, lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần, tình thơ ý họa biết bao.”
Bảo nhi trầm tư một hồi mới nghiêm túc gật đầu: “Đúng, tặng tất lụa đi, nhưng tiểu thư