Phạm lão phu nhân bà ấy yêu ta.
Ta kinh hoàng.
Có lẽ là sự tích dũng cảm uống canh nóng hôm ấy của ta đã làm cảm động Phạm lão phu nhân, từ đó bà đối xử với ta phải gọi là dốc hết tim can, cách năm ba bận lại tới kéo tay ta nói mấy câu, từ mua một tấm vải thượng hạng để may quần áo cho ta, cho tới Phạm Tể tướng đêm hôm qua bảo đao chưa lão, càng già càng cường tráng, ôn tồn với bà một phen, tóm lại là biết gì là nói nấy, đã nói là nói hết.
Bà quấn lấy ta đến giọt nước cũng không lọt, ngay cả cơ hội hướng Khương Trăn đòi thuốc để tự độc mình điếc cũng không tìm nổi.
Mấy ngày này, ta nghiêm trọng hoài nghi Phạm lão phu nhân có phải quân cờ do Tiêu Tử Vân phái tới tách ta ra, để tiện cho cô ta xuống tay với Phạm Thiên Hàm không nữa, chẳng là ánh sáng lấp lánh trong mắt quân cờ này quá thành khẩn, khiến âm mưu luận của ta chung quy cũng không thể đứng vững.
Hôm nay, Bảo nhi vừa sớm đã tới gõ cửa, nói Phạm lão phu nhân đang ở đại sảnh chờ ta, ta nhìn sang Phạm Thiên Hàm vẫn đang nằm bên cạnh mình, bà ấy còn sớm hơn cả người phải vào triều sớm nữa đấy…
Ta lề mề bò khỏi giường, lúc trèo qua người Phạm Thiên Hàm còn lấy đầu gối thúc chàng vài cái, chàng nằm dí trong chăn, cười sung sướng khi thấy người gặp nạn.
Trời mới gần sáng, ta nhập nhèm hai mắt, sờ soạng đi ra đại sảnh. Vào tới sảnh, Phạm lão phu nhân đang buồn chán gõ bàn trà, thấy ta tới thì lập tức nhảy lên, kéo ta nói: “Thiển nhi, sớm thế này, mẹ quấy quả tới con rồi?”
Ta xốc lại tinh thần, cười đáp: “Đâu có ạ, ngày mới tính từ rạng đông, là Thiển nhi làm biếng, ngủ muộn thôi.”
Bà cười mủm mỉm nói: “Quả đúng là đứa bé hiểu chuyện, mẹ lớn tuổi ngủ ít, không ngủ được liền muốn kéo ai đó nói chuyện, mà tính cha con và Tử Vân lại tẻ ngắt, ta bèn sang tìm con, con sẽ không trách mẹ chứ?”
Ta cười lấy lòng: “Con vui sướng còn không kịp nữa là…”
Ta quả thật lá mặt lá trái, mặt dày vô sỉ đến đăng phong tạo cực rồi.
Thế cho nên…Phạm lão phu nhân vừa kéo ta vừa kể trọn một canh giờ về tình sử của bà và Phạm Tể tướng, trong khoảng thời gian đó Bảo nhi đã thêm ba lần trà, Lý tổng quản đã hai lần hỏi có muốn dùng bữa sáng chưa…
Ta nghe đến ù cả hai tai, đờ đẫn cả hai mắt, hận không thể vung gậy đập bản thân mình bất tỉnh luôn.
“Tiểu thư, không được rồi rồi không được rồi rồi..”Bảo nhi lao vào như gió xoáy, đụng vỡ cái bình hoa Phạm Thiên Hàm âu yếm nhất, xoảng một tiếng vỡ nát trên sàn.
Bảo nhi sợ ngẩn ra tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Đây là bình hoa cô gia thích nhất…cô gia sẽ mắng em mất…”
Ta an ủi nàng: “Lấy sự hiểu biết của ta với Thiên Hàm, chàng không làm thế đâu, mẹ, mẹ nói có phải không?”
Phạm lão phu nhân gật đầu nghiêm túc nói: “Con ta trạch tâm nhân hậu, nó cùng lắm là giết ngươi để chôn cùng cái bình hoa này thôi.”
Phạm lão phu nhân làm người hiểu đạo lý như thế, ta còn ghét bỏ bà, ta có tội.
Bảo nhi bị Phạm lão phu nhân dọa đến mặt trắng bệch ra, ta vô cùng vừa lòng, hỏi nàng; “Em vừa nãy hô hào cái gì đấy?”
Nàng chớp đôi mắt to hai cái, mất một lúc lâu mới nói: “A…đúng rồi đúng rồi, đại sư huynh đánh nhau với người ta rồi.”
“Đánh nhau với ai?” Phạm lão phu nhân bừng bừng hứng khởi hỏi.
Bảo nhi lắc đầu nói: “Không biết ạ, người bịt mặt.”
Ta nhảy bật lên ba thước, lão thân tung hoành giang hồ mấy chục năm, còn chưa từng thấy qua bịt mặt hiệp đây…
Thế là, ta cùng Phạm lão phu nhân theo Bảo nhi tới đình viện, trốn sau lan can nhìn bịt mặt hiệp, bịt mặt hiệp kia rất chuyên nghiệp, hắn không chỉ là bịt mặt hiệp, hắn còn là hắc y hiệp, ấn lý thuyết, áo đen này là áo dạ hành, mà áo dạ hành nếu đã gọi là áo dạ hành, ít ra cũng phải đi đêm chứ, hắn ta giữa ban ngày ban mặt lại mặc ra ngoài, không sợ người ta cười cho.
Bảo nhi kỳ quái hỏi ta: “Sao chúng ta phải trốn vậy ạ?”
Phạm lão phu nhân khinh thường nói: “Đánh không lại, chúng ta đương nhiên phải trốn chứ sao.”
Bảo nhi kỳ vọng liếc nhìn ta, trong mắt trong lòng nàng, ta là một dũng giả, sao có thể tham sống sợ chết như thế, nếu đã trốn thì nhất định có lý do quang minh chính đại, chính khí lẫm nhiên rồi.
Ta thản nhiên nghênh đón ánh mát nàng, nói: “Mẹ nói rất đúng.”
Không biết tại sao, hai người đang đánh nhau trong sân đã dừng lại, mỗi bên cầm một thanh kiếm lạnh lùng đứng đối mặt nhau.
Phạm lão phu nhân ghé sát vào tai ta nhỏ giọng hỏi: “Sao bọn họ lại bất động?”
Ta đáp: “Con không biết.”
Bà dồn ép: “Sao con lại không biết? Con chê mẹ dông dài không nói ẹ đúng không? Hay là che mẹ kiến thức nông cạn?”
…Ta chỉ phải nói: “Có lẽ bọn họ đang đấu khí tràng.”
“Khí tràng gì cơ?”
“Người có nội công cường đại thì trên người có thể phát ra một luồng khí.”
“Cái khí đó có chỗ nào hơn người?” Phạm lão phu nhân bày ra cái vẻ thiếu nữ ngây ngô.
Ta đáp: “Lấy khí bức người, có tác dụng dọa nạt thôi.”
“Sao có thể chỉ đơn giản vậy được? Thiển nhi, con nhất định là giấu diếm không muốn ẹ biết phải không?”
Ta hít sâu một hơi, nói: “Luồng khí ấy một khi vận hành, nhẹ thì trong vòng trăm bước, cả người lẫn vật không thể tới gần, nặng thì trong vòng mười dặm, cỏ cây không sống nổi.”
“Thiển nhi.” Phạm lão phu nhân khẽ khàng nói: “Con nói khoa trương quá rồi nha.”
“…”
“Ai nha, đừng ồn đừng ồn, lại bắt đầu đánh lên rồi.”
Ta vốn định quay đầu xem, vừa quay đầu, lại liếc thấy dưới lan can của cả dãy hành lang đều có người trốn, Lý tổng quản mang nam nữ già trẻ toàn phủ, cùng nhau đi xem náo nhiệt.
Ta cân nhắc rồi lại cân nhắc, hỏi Phạm lão phu nhân: “Mẹ ơi, chúng ta có nên đi tìm sư phụ