Bảo nhi người này vô sỉ, là thật sự vô sỉ.
Nàng trước mắt bao người đụng bể bình hoa Phạm Thiên Hàm yêu nhất, lại trước mắt bao người giá họa cho ta, quả thực là đê tiện hạ lưu vô sỉ trong con mắt bao người.
Chuyện ấy là thế này, ta đem cái bình hoa vỡ đó đổi thành hàng nhái, hai ngày sau, Phạm Thiên Hàm đột nhiên hỏi đến, Bảo nhi ở một bên lẽ thẳng khí hùng nói thứ đồ dỏm đó là do tiểu thư thế vào.
Ta ở bên cạnh định giải thích, Bảo nhi chặn ngang, nói: “Tiểu thư, bình hoa giả này có phải là người mua về không?”
“Phải.”
“Lúc người mua bình giả em có khuyên người hay không?”
“Có.” Nhưng lúc đó nàng khuyên rằng ta nên mua cái bình giả giá rẻ hơn kia cơ….
“Bình hoa này có phải do người đổi vào không?”
“Phải.”
“Lúc đó có phải em không muốn đồng lõa với người hay không?”
“Phải.” Nàng ngại bình hoa quá nặng, không muốn xuất lực ra chuyển.
“Vậy chẳng phải được rồi. Cô gia ngài đừng trách mắng tiểu thư, người chỉ sợ ngài tức giận thôi.”
Phạm Thiên Hàm liếc nàng một cái, duỗi tay vò vò đầu ta, nói: “Nếu Bảo nhi đã xin xỏ thay nàng, ta liền tha cho nàng lần này.”
Ta há mồm định biện giải, chàng lại vỗ vỗ lưng ta nói: “Ta ra ngoài một chuyến, đừng đập nát đồ của ta nữa đấy.”
Bảo nhi cười đến cực tiểu nhân.
Ta trừng mắt với Bảo nhi, rồi lại trừng Phạm Thiên Hàm một cái, thật muốn đem lòng của nàng ta, lòng của chàng ta, xuyên thành xâu, nướng thành xiên thịt dê.
Phạm Thiên Hàm trước khi ra ngoài còn quẳng lại một câu: “Bảo nhi, nói dối có thể, nhưng lần sau nếu để một mình tiểu thư chuyển vật nặng, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Nụ cười đắc ý của Bảo nhi cương ở trên mặt.
Thần ơi, đây chính là thứ trên giang hồ đồn đại đã lâu – một chiêu chế địch.
(✿◕ ‿ ◕)
Lúc Phạm Thiên Hàm về phủ thì ta đang dán hồng bao.
Sắp tới cuối năm, tuy rằng phủ Tướng quân ngày thường khiêm nhường vắng vẻ đến ly kỳ, nhưng cuối năm vẫn lục tà lục tục thu được không ít lễ, trên cơ bàn đều là mấy thứ đồ cổ quý hiếm, ta xem thấy Lý tổng quản một bên chuẩn bị lễ ăn tết còn phải vừa ghi sổ lễ vật và quà đáp lễ, bận đến mức khỏa đầu mọc lơ thơ không có mấy cọng tóc của ông ta đã gần biến thành đất trọc mất rồi, liền có lòng tốt đỡ đần một tay, chỉ là vội quá lại loạn, ta làm bể mất con ngựa lưu ly Chu Thượng thư tặng, nghiên mực cổ Lâm học sĩ đưa, chén dạ quang do Triệu Ngự sử tặng…
Lý tổng quản giận tới giơ chân, ông ấy vốn định biểu diễn màn nộ phát xung quan, nhưng mấy cọng tóc của ông ta quả thật là thế đan lực bạc, khó thành đại khí.
Kỳ thật ta cũng rất khổ sở, ta nguyên bản là định theo nguyên tắc, dùng ngựa lưu ly của Chu Thượng thư tặng lại cho Lâm Học sĩ, dùng nghiên cổ của Lâm Học sĩ tặng lại cho Triệu Ngự Sử, lại dùng chén dạ quang của Triệu Ngự sử tặng cho Chu thượng thư…
Ta hướng Lý tổng quản biểu đạt nỗi khổ lòng ta, ông ta lại thu hồi công tác quản lý quà lễ và đáp lễ của ta, ta căm phẫn không thôi, suýt nữa đánh ông ta, cuối cùng ông ta thỏa hiệp, để ta giúp bỏ phong bì ít bạc vụn mừng tuổi năm mới cho già trẻ trong phủ.
Cho nên ta cắt rất nhiều giấy đỏ và dây màu, giấy đỏ dùng để bọc bạc vụn, dây màu dùng để xâu tiền đồng treo ở chân giường. Vốn hôm qua ta đã sai người đặt tiền đồng ở chân giường mỗi phòng, nào ngờ hôm nay mọi người ồn ào nói rằng tiền đồng dưới chân giường đã không cánh mà bay.
Kinh qua sự điều tra cẩn thận, nghiêm hình tra khảo của ta, Bảo nhi đã thừa nhận là nàng lấy dưới sự xúi giục của sư phụ, bọn họ mỗi người một nửa, Bảo nhi cầm đi mua bánh bao hấp, sư phụ cầm đi mua hạt giống rau…
Phạm Thiên Hàm thuận tay áng chừng hồng bao ta đã dán xong, hỏi ta: “Bạc trong mỗi bao đều giống nhau?”
Ta gật đầu.
Chàng lại nói: “Cho Lý tổng quản cũng giống vậy?”
Ta lắc đầu, tranh công đáp: “Hồng bao của Lý tổng quản thiếp cho thiếu một ít, với con người của Lý tổng quản, cho nhiều là sỉ nhục ông ta, cho ít một chút mới thể hiện được chúng ta coi ông ta là người một nhà.”
Phạm Thiên Hàm trợn mắt há mồm.
Ta vỗ vai chàng nói: “Thiên Hàm, chàng thật không hiểu thiếp rồi, thiếp chỉ đùa với chàng thôi.”
Chàng mặt lạnh tanh nhìn ta hồi lâu, sau đó lắc đầu thở dài đi mất.
Dán hồng bao xong chẳng còn việc gì làm, ta bèn đi quấy Phạm Thiên Hàm, chàng nghiêng đầu liếc ta một cái, tiếp tục xem công văn của mình, ta thấy chán quá, liền chuồn khỏi phòng đi tìm sư phụ, Bảo nhi.
Ra tới đình viện, lại gặp phải Tiêu Tử Vân.
Ta lâu rồi không một mình gặp cô ta, nhất thời không biết nên giả đò xởi lởi hay giương cung bạt kiếm nữa, ngược lại cứ đờ ra tại chỗ, cô ta từ từ đi về phía ta, cười dịu dàng nói: “Tẩu tẩu.”
Thế trận này, đương nhiên là phải giả đò xởi lởi rồi.
Thể nên ta cũng cười, cười còn dịu dàng hơn cả cô ta, nói: “Tử Vân rốt cuộc cũng tới làm khách nha, tỷ chờ mong đã lâu rồi.”
Nói đoạn hai người đều ngẩn ra, hư tình giả ý hơi quá lố rồi.
May là Bảo nhi và sư phụ kịp thời tay trong tay xuất hiện. Hai người họ từ khi được gán cái danh cha con, ngày ngày máu mủ tình thâm dính lấy nhau cùng làm mấy chuyện đoạn tử tuyệt tôn xấu xa.
Sư phụ thấy Tiêu Tử Vân, thu nụ cười lại, hỏi: “Tới tìm Tu Nhi sao? Ta bảo nó ra ngoài làm việc rồi.”
Bảo nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ lên hỏi: “Cha, người kêu huynh ấy đi làm chuyện gì thế ạ?”
Sư phụ từ ái xoa xoa đầu Bảo nhi, nói: “Bảo nhi, cha kêu nó đi mua hạt giống rau.”
…Mối quan hệ cha từ con ngoan này bọn họ diễn đến quên cả trời đất, ta cẩn thận quan sát sắc mặt của cô con gái chính tông Tiêu Tử Vân, cũng không có gì dị thường cả.
Cô ta nhàn nhạt nói: “Ta tới tìm biểu ca.”
Ta không kìm được hỏi: “Tìm chàng làm gì?”
Cô ta cười nhạt một cái: “Đương nhiên là có việc thương lượng, tẩu tẩu nếu không an tâm, cùng đi theo là được.”
Phép khích tướng rành rành ra đó, nếu ta trúng kế vậy liền uổng làm một đại nữ hiệp rồi.
Bởi thế ta cười đáp: “Coi muội nói gì kìa, có gì mà không yên tâm chứ, chỉ là đúng lúc ta có chuyện tìm Thiên Hàm, cùng đi thôi.”
Tiêu Tử Vân chẳng nói chẳng rằng đi lên trước, ta vội vàng đi theo, Bảo nhi và sư phụ cũng định theo, bị ta trừng ột cái, lại rụt về.
Phạm Thiên Hàm thấy hai ta cùng lúc xuất hiện trước mặt chàng thì tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng, giống như thấy đến mèo với chuột tương thân tương ái với nhau vậy.
Chàng đứng dậy khỏi thư án, đem công văn cất kỹ không để lại chút dấu vết, cười nói: “Tử Vân tới à?”
Tiêu Tử Vân hơi cúi người, nói: “Tử Vân nhớ ra từ lúc về tới giờ vẫn chưa qua chính thức chào hỏi biểu ca biểu