Tâm trạng Thiện Lâm bây giờ phải nói là rối bời, cũng không rõ là mình đang buồn hay hay giận, vị Hà Phi này đúng là phức tạp. Rốt cuộc nàng ta là người như thế nào? Còn bao nhiêu chuyện mà nàng chưa biết đây?
Đang mông lung suy nghĩ thì bỗng nàng vào một người, thân thể người đó cứng rắn nên không hề hấn gì, còn nàng thì ngã chỏng gọng xuống đất.
“Nô tỳ kia! Đi đứng kiểu gì mà dám đụng vào Tề Nguyên Vương điện hạ!”
Tề Nguyên Vương? Nàng nghe đâu người này chính là đệ đệ hoàng đế Võ Tương Minh, tên là Võ Tương Thuần.
Nàng nhanh chóng đứng dậy rồi cúi đầu:“ bái kiến vương gia!”
Võ Tương Thuần vốn cũng chẳng quan tâm tới một cung nữ, định đi ngay, nào ngờ vừa quay lại nhìn kỹ gương mặt nàng ta thì...
“Là ngươi!” Võ Tương Thuần nhăn mặt, đưa tay lên chỉ vào mặt Thiện Lâm.
Thiện Lâm ngơ ngác không hiểu gì, Võ Tương Thuần liền cười:“ hóa ra là ngươi, con a đầu dám tự tiện xông vào thọ yến hôm trước.”
Thiện Lâm làm vẻ nhún nhường:“ là do có kẻ hạ độc Đức Phi nương nương nên nô tỳ mới bạo ran chạy vào, nếu có chỗ nào mạo phạm thì mong vương gia tha tội.”
Võ Tương Thuần nghênh ngang nói:“ ngươi đúng là một nô tài trung thành với chủ nhân, dám vì chủ nhân mà liều mạng, những nô tài như ngươi trong cung thật sự rất ít đấy.”
Tuy ngữ điệu của hắn chứa đầy sự thán phục nhưng hắn lại gọi nàng một tiếng 'nô tài' hai tiếng 'nô tài' như vậy, không biết là hắn đang khen ngợi hay giễu cợt nàng, cũng chả biết là hắn đang có ý gì!
“Vương gia quá khen rồi, Hà Đức Phi là chủ tử của nô tỳ, đương nhiên nô tỳ phải cứu người.”
Võ Tương Thuần nhíu mày:“ngươi đừng tưởng được bản vương khen thì có công lớn gì, ngươi có biết vì ngươi mà hôm đó ta không được dự yến tiệc hay không? Ta vừa tới là tiệc đã tàn!”
Chỉ vì một chuyện nhỏ này mà bắt bẻ nàng ư? Vốn đã từng nghe nói tới Tề Nguyên Vương tính tình trẻ con, quả là trăm đồn không bằng một gặp.
“Vương gia bớt giận, chẳng qua là tình thế khi đó cấp bách quá nên...”
“Một câu cấp bách của ngươi liền làm lỡ giờ đi gặp mẫu hậu của ta.” Hắn xắn tay áo lên rồi nói:“ hôm nay bản vương nhất định phải trị tội ngươi!”
Tên này đúng là phiền phức, lớn hơn nàng 1 tuổi mà hành xử cứ như một đứa trẻ, cũng chẳng muốn mất thời gian với hắn, nàng cúi người một cái rồi bỏ đi.
“Nếu vương gia không có gì dặn dò thì nô tỳ cáo lui!”
Nàng quay ngoắt người, Võ Tương Thuần nhìn bóng lưng của nàng rồi chỉ trỏ:
“Bản vương còn chưa kịp làm gì mà đã đi, trên đời này sao lại có kẻ hỗn láo như vậy cơ chứ?”
------Đêm nay Hoàng Đế nghỉ ở Thanh Ninh Cung, Hà Đức Phi vui như lên trời, chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Võ Tương Minh đã thay xong tẩm y nhưng vẫn chưa chịu ngủ, chỉ ngồi yên một chỗ mà suy nghĩ. Hà Đức Phi vì vậy mà cũng thức theo.
Thấy mặt hắn lộ ra vẻ ưu tư phiền muộn, nàng liền hỏi:“bệ hạ, người vẫn còn vì chuyện của Quý Phi mã buồn à?”
Võ Tương Minh khàn giọng:“cũng không hẳn là như vậy, chẳng qua là do quốc sự bận rộn.”
Hà Đức Phi cười nhẹ, nói:“ lần này cũng may là có Thiện Lâm cứu giúp, đồng thời có bệ hạ anh minh. Nếu không thần thiếp đã mất mạng vì số thuốc độc đó.”
“Thiện Lâm? Là người lần trước dám xộc vào Vị Ương cung để cứu nàng ư?” hắn hỏi.
“Phải.”
Võ Tương Minh gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, trầm tĩnh một lát rồi bảo:“ không biết có phải là trẫm có duyên với nàng ta hay không, tới nay đã gặp mặt nhau 3 lần.”
Hà Đức Phi nhướng mày, cười:“ không phải là có duyên với người ma phải nói là may mắn vì được bệ hạ nhớ tới.”
Hà Đức Phi nói ra câu này xong thì cũng thấy ngượng, quyết định im lặng.
Không gian giở đây vô cùng tĩnh lặng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng băng tan nước chảy. Không gian yên tĩnh được một lúc thì Võ Tương Minh mới cất tiếng:
“Cung nữ tên Thiện Lâm đó thế nào rồi?”
Hà Đức Phi cúi nhẹ người rồi trả lời:“ đã khỏe lại nhiều, còn có thể đi lại.”
“Nàng ta có đại công với nàng, nên ban thưởng nhiều một chút.”
Hà Đức Phi nghe xong thì liền cảm thấy không vui, chỉ ậm ực đáp 'vâng' một tiếng.
Có công gì chứ? Nếu như nàng ta không chạy và ngăn cản thì nàng sẽ bị trúng độc, hoàng đế nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ mà điều tra tới cùng. Chung Phi có lẽ cũng sẽ không bị phạt nhẹ nhàng như thế này.
Hơn nữa Anh Thiện Lâm cũng đã biết được chuyện của nàng, tâm ý cũng đã thay đổi, e là sẽ không trung thành với nàng nữa, giữ lại cũng chẳng thể làm được gì, chi bằng... chi bằng...
Trong đầu nàng lóe ra một ý hay, liền bước ra quỳ trước mặt Võ Tương Minh, hắn ngơ ngác:
“Sao
khi không lại quỳ?”
“Bệ hạ, thần thiếp hầu hạ người đến nay đã tròn 8 năm, chưa bao giờ yêu cầu người bất cứ chuyện gì, nay thần thiếp mạo muội xin bệ hạ hai điều.”
“Cứ nói, trẫm sẽ đồng ý ngay.” Mặt hắn vẫn trầm ngâm.
“Thiện Lâm mạo hiểm xông vào chính điện cứu thần thiếp, vạch mặt Phương Chỉ Lôi, phải nói là có công lớn. Nhưng hiện tại Phương Chỉ Lôi đã chết, thần thiếp thì lại nghi ngờ có một thế lực lớn ở phía sau sai khiến nếu không muội ấy sẽ không dám mạo hiểm làm chuyện này. Bây giờ mọi chuyện phanh phui, Phương Chỉ Lôi bị diệt khẩu, thần thiếp sợ có kẻ chướng mắt giết luôn Thiện Lâm...”
Trán củaVõ Tương Minh bắt đầu nhăn lại, nhìn nữ nhân đang quỳ trước mặt mình, khẽ giọng:“ nàng cũng cảm thấy có kẻ đứng phía sau như trẫm?”
Hà Đức Phi e ngại nói:“ Thần thiếp chỉ suy tưởng, thật sự không dám đoán thánh ý.”
“Vậy nàng muốn trẫm phải làm thế nào?”
Hà Đức Phi ôn tồn trả lời:“hay là cho Thiện Lâm đến Ngự Tiền hầu hạ cho bệ hạ, chắc chắn sẽ không ai dám làm hại.”
Võ Tương Minh suy nghĩ một chút rồi mới tán thành:“cũng được. Còn điều thứ hai?”
“Là vì Giang Viện Phán, thần thiếp muốn xin bệ hạ xá tội cho ông ấy.”
Võ Tương Minh đang uống trà, nghe xong liền đặt mạnh xuống:“ không được, lão ta cấu kết với Phương Tài Nhân, tội không thể tha.”
Hà Đức Phi chất giọng du dương như nước:“ ông ta dù sao cũng vào cung lâu năm, đương nhiên cũng là một người hiểu chuyện, có lẽ ông ta bị thế lực phía sau của Phương Chỉ Lôi mà bệ hạ nghi ngờ khống chế nên mới làm thế.”
“Vậy thì tại sao lại không báo cho trẫm biết? Chẳng lẽ có kẻ địa vị còn hơn trẫm sao?”
“Ông ấy lúc trước từng hầu trong phủ thần thiếp từ nhỏ, thần thiếp luôn xem ông ấy là người cha thứ 2 bởi vì ông ấy luôn quan tâm chăm sóc thần thiếp. Thần thiếp không thể không cứu, hơn nữa bệ hạ lúc nãy đã hứa là sẽ đồng ý cơ mà?”
Võ Tương Minh cứng họng, không nói nên lời. Hắn trố mắt nhìn nàng một hồi rồi nói:“ thôi được, nhưng với điều kiện là ông ta sẽ bị trừ bổng lộc một năm.”
Hà Đức Phi cười tươi như đóa hoa mới nở:“ tạ bệ hạ khai ân!”
Cả hai ngồi đó tán gẫu một lát, cuối cùng Võ Tương Minh mới bật lên ngáp dài:“ trẫm buồn ngủ rồi.”
“Để thần thiếp vào trong lấy tẩm y.”
Một tên thái giám từ bên ngoài tiến vào:
“Nô tài tham kiến bệ hạ!”
Hà Đức Phi đã vào trong, vì vậy Võ Tương Minh tự cởi long bào của mình. Hắn nhìn tên thái giám đó thì mới biết đó là Tiếu Tin Tử nô tài bên cạnh Chung Phi, Võ Tương Minh nói:“khuya như vậy rồi sao ngươi lại vào đây, lại không cho người thông báo một tiếng, mất công lắm à?”
Tiểu Tín Tử đáp:“ bẩm bệ hạ, Quý Phi nương nương đột nhiên phát bệnh nặng, muốn bệ hạ sang đó xem thử.”
“Bệnh thì sao không gọi thái y? Kêu trẫm đến làm gì?”
Hà Đức Phi cầm bộ tẩm y bước ra, nhìn thấy cảnh này thì cười. Chung Phi lại bắt đầu dùng chiêu cũ rồi.
Nàng từ tốn bước lại:“ hay là để thần thiếp đến đó thăm tỷ ấy, bệ hạ thấy có được không?”
“Đêm khuya sương gió, sao nàng lại phải cất công đến đó?”
Hà Đức Phi cười hiền hòa:“chúng thần thiếp là tỷ muội trong cung, thần thiếp phải tốt với tỷ ấy chứ?”
“Vậy phiền nàng rồi.”
Hà Đức Phi khom gối, l một mạch bước ra ngoài, trong lòng thoáng cảm thấy sảng khoái.
Hoàng thượng là vì chuyện đầu độc kia của Phương Chỉ Lôi nên còn để trong lòng, không đến gặp Chung Phi cũng phải. Nhưng cũng không sao, đích thân nàng sẽ đến đó để xem xem vị Quý Phi nương nương ở Càn Tường Cung kia định giở trò gì
——————
Hết chương 35.
5/12/2016.