Càn Tường Cung.
Chung Phi ngồi trước lò than, nhìn mãi... nhìn mãi về phía cửa như một người phụ nữ đang mong ngóng phu quân của mình.
Lan Châu thấy chủ tử như vậy, bèn nói:“ nương nương, thái y nói người đã nhiễm phong hàn, phải nghỉ ngơi nhiều, vả lại bây giờ đã khuya, bệ hạ lại ở chỗ Đức Phi, e là sẽ không tới.”
“Không đâu, bản cung tin là bệ hạ nhất định sẽ tới, mọi lần bản cung ngã bệnh hoặc giả vờ ngã bệnh,bệ hạ đều đến...” Chung Phi hờ hững trả lời, ánh mắt vẫn hướng về nơi hư không.
“ĐỨC PHI NƯƠNG NƯƠNG GIÁ ĐÁO!” Giọng tên thái giám bên ngoài vang vào.
Lan Châu nhăn mặt:“ nửa khuya như vậy còn đến e là ả chắc cũng không có ý tốt gì, hay là nô tỳ đuổi ả đi.”
“Không cần đâu, dù sao người ta cũng đã đi đến cửa, khí thế lại hùng hồ như thế, không cho vào thì ả sẽ mất mặt lắm. Không kể là bệ hạ đêm nay ở Thanh Ninh Cung của ả, chắc chắn là bệ hạ bảo ả tới.”
Hà Đức Phi đặt chân vào Thiên Điện, liền cảm thấy cảm giác lạnh lẽo của nơi này mặc dù khắp nơi đều có lò sưởi. Nơi ở của phi tần thất thế có khác, lúc đắc sủng thì ấm áp, lúc thất sủng thì lạnh lẽo. Xem ra Càn Tường Cung này cũng có lúc phải nếm mùi này như Thanh Ninh Cung.
Chung Phi vừa thấy Hà Phi thì đã ngồi thẳng người, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm và quyền lực của mình:“ đang đêm sương lạnh, sao muội muội lại lặn lội tới đây?”
Hà Phi mỉm cười:“ là do tỷ tỷ quá lợi hại cho nên muội phải tới đây rồi.”
Trong mỗi cung điện lớn của Hoàng Hậu và phi tần có địa vị đều có một Thiên Điện lớn. Nơi này là nơi tiếp kiến các phi tần có phẩm vị nhỏ hơn mình. Gồm một bảo tọa ngồi trên cao, phía dưới là hai hàng ghế nhỏ đặt dài tới cửa điện.
Hà Phi tiến đến ghế rồi ngồi xuống nhìn lên bảo tọa của Chung Phi:
“Tỷ tỷ không hoan nghênh sao?”
Chung Phi ngồi dậy, bước xuống chiếc ghế đối diện Hà Phi, gương mặt tuy là cười nhưng lại lộ vẻ tức giận và căm hờn:“ sao bản cung lại không hoan nghênh, chỉ là bản cung thấy muội muội sống ở nơi lạnh lẽo thiếu hơi bệ hạ như Thanh Ninh Cung sẽ không quen với với một nơi xa hoa được bệ hạ tới nhiều lần như Càn Tường Cung thôi.”
Hà Phi chỉ cười:“ lạnh thì có thể bật lò sưởi, tối thì có thể thắp đèn. Quả thật muội không quen ở nơi như vậy, nhưng mà... muội chỉ e rằng trong hai tháng này không khí nơi này sẽ mau chóng được như Thanh Ninh Cung thôi, vì vậy tỷ tỷ cứ yên tâm mà tận hưởng.”
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào khiến Hà Phi lạnh cóng người, nàng nói:“ Diệu Nhi, đem vài lò than vào đây, khí lạnh như vậy chắc là Quý Phi nương nương không quen đâu.”
“Không cần đâu.” Chung Phi nói:“ ở Càn Tường Cung này đâu thiếu gì lò than mà đợi đến muội muội cho, hơn nữa một chút gió qua đường như vậy mà cũng thể khiến cho bản cung bị lật đổ ư? Tức cười!”Hà Phi lắc đầu, môi vẫn mỉm lên:“ tỷ tỷ nói đúng lắm, ban đầu tỷ vì cái chết của Phương Chỉ Lôi mà đã mất ăn mất ngủ, sau đó thì bị cấm túc hai tháng. Tỷ tỷ liền đổ bệnh, chạy sang Thanh Ninh Cung tự nhận bản thân bị bệnh mà muốn bệ hạ tới, cứ tưởng là tỷ bệnh thật nên muội mới tới đây thăm, nào ngờ vừa đến đã nghe mấy lời này từ miệng của tỷ, xem ra là muội đã quá xem thường khả năng của tỷ tỷ thì đúng hơn.”
Chung Phi nhìn đám cung nhân trong điện, nói:“ tất cả các ngươi lui ra hết đi!”
Sau khi không còn ai ngoài hai người, Chung Phi mới đanh giọng:“ bây giờ cô muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng có ở đây giả tạo rồi ăn nói bóng gió, ta ghét nhất là những kẻ như vậy.”
Hà Phi cũng chẳng cần phải làm vẻ tốt bụng nữa, nàng làm ra bộ dáng giễu cợt:“ cô không thích kẻ giả tạo sao? Nhưng mà ta thích. Nếu không ta cũng chẳng cần phải rãnh rỗi đến mức đến đây thăm cô,
chủ yếu là để bệ hạ thấy ta tốt thế nào mà thôi.”
Chung Phi quay mặt về hướng khác, mặc kệ nàng ta, Hà Phi nói tiếp:“ cô biết không, lúc nãy bệ hạ ở Thanh Ninh Cung nói với ta rằng người đang rất nghi ngờ cô, người còn nói rằng cô chính là kẻ đã xúi giục Phương thị.”
“Bệ hạ thật sự đã nói như thế? Ta không tin!”
“Tin hay không là tùy cô, ta chỉ biết một điều rằng bệ hạ lúc này mỗi lần nhìn thấy mặt hoặc nghĩ tới cô là ăn không nổi rồi. Mong rằng Quý Phi đừng nên tới đó làm phiền nữa.”
Chung Phi gằn giọng:“ ta không hề giết Lôi nhi, ta cũng chưa bao giờ bảo Lôi nhi đầu độc cô, cớ sao bệ hạ lại nghi ngờ ta?”
“Làm hay không làm thì rốt cuộc mọi chuyện vẫn sẽ hướng thẳng về phía cô mà thôi. Thật ra nếu có trách thì phải trách ả biểu muội của cô ngu ngốc quá mới đúng.”
“Ý cô là gì? Lôi nhi chết chưa được bao lâu mà ngươi lại đến đây nói mấy lời này ư? Ngươi không sợ muội ấy tới tìm ngươi à?”
Hà Phi bật cười:“ sợ? Tại sao ta phải sợ chứ? Lòng người mới là thứ khiến ta sợ nhất chứ không phải là mấy thứ quỷ quái đó đâu. Hơn nữa... khi đó... Phương Chỉ Lôi còn chưa kịp nhìn thấy mặt ta là đã bị xô xuống hồ mà chết rồi, làm sao ả có thể đến tìm ta?”
Chung Phi khựng người, ngước mắt qua nhìn Hà Phi, run rẩy hỏi:“ ngươi... ngươi nói cái gì? Là ngươi đã...”
“Thực tế cô cũng đã biết ta nói gì rồi cơ mà? Cần gì phải hỏi lại?”
Chung Phi trợn mắt, như đang muốn nhai tươi nuốt sống nữ nhân kia:“ ngươi độc ác lắm!”
“Ác? Ta nghĩ như vậy chưa thể gọi là độc ác mà phải rồi là tự vệ. Cô đã thắng ta bấy lâu nay, chưa bao giờ ta bảo cô độc ác cả. Bây giờ ta mới thắng lại một lần vẻ vang thì lại rồi là độc ác ư? Hơn nữa cô hãy tự xem lại mình, thai của Ngô Hiền Phi là cô hại, cái chết của Điền ma ma và bốn mươi mấy mạng Tài Nữ ở Thái Cực Điện chưa kể tới nhiều vụ khác nữa. So với cô ta thấp hơn nhiều.”
“Ngươi...”
Hà Phi ngồi thẳng người, nhìn Chung Phi bằng đôi mắt đầy cương liệt:“ cũng như từ đầu nhập cung ta đã nói, Hà Giai An ta chưa phạm người thì người khác cũng đừng phạm ta! Ta không ngán bất kỳ ai đâu.”
Chung Phi đứng dậy, bước tới gần Hà Phi:“ nực cười, cô nghĩ chỉ một chút thủ đoạn hèn hạ này mà cũng đòi thắng ta ư? Đúng là không biết lượng sức!”
“Vậy thì sao chứ? Tới cuối cùng ta ở Thanh Ninh Cung thị tẩm với bệ hạ, còn cô thì ngồi đây lủi thủi một mình.”
Chung Phi cười khinh miệt:“cô cứ yên tâm, bây giờ ta chỉ tạm thời thua mà thôi, ngày mai ta nhất định sẽ lại thẳng và giành lại tất cả. Chắc chắn sẽ được sủng ái hơn cô, vẻ vang hơn cô.”
“Vậy ta đành phải chống mắt lên mà xem cô làm gì, làm như thế nào để lấy lại được tình cảm của Bệ hạ.”
Chung Phi phất tay áo, uy nghiêm nói:“ cách của ta nhiều vô số kể, chẳng qua là do bệ hạ quá sủng ái ta nên mới không dùng tới. Đâu được như cô, bị thất sủng như vậy nên không cần bày cách gì cả.”
Hà Phi cũng đứng lên mặt đối mặt với Chung Phi:“ thôi được rồi, ta về cung đây, có lẽ bây giờ bệ hạ đang đợi ở Thanh Ninh Cung, nãy giờ như vậy có lẽ bệ hạ đã ngủ rồi.”
“Lan Châu, tiễn khách!” Chung Phi gọi.
Hà Phi lắc đầu:“ khỏi tiễn, ta tự đi. Không cần làm phiền tới người của Quý Phi nương nương.”
——————
Hết chương 36.
5/12/2016.