Cố Ngữ Yên bước ra khỏi phòng tu linh của đệ tử tinh anh.
Bên ngoài Mạc Chi Thành vẫn đang đứng đợi nàng.
“Chi Thành, sao ngươi còn đứng đây?”
“Đương nhiên là đợi nàng rồi, lúc nãy ta đã nói sẽ cùng nàng đến Công Hội Luyện Đan sư.”
“Có vẻ làm Thái tử cũng khá nhàn rỗi.”
Mạc Chi Thành mỉm cười, bỏ qua cảm giác bối rối.
Hắn nhanh chóng tìm được một lý do hợp tình hợp lý.
“Đại hội Tứ Quốc sắp đến, đan dược là thứ thiết yếu phải chuẩn bị.”
Hai người rời khỏi Thiên Trung viện.
Đường phố kinh thành dù đã đến buổi chiều những vẫn khá tấp nập.
Lúc đi ngang qua một quầy bán kẹo đường, Mạc Chi Thành nhanh tay mua một que kẹo hình con thỏ.
“Ngữ Yên, cho nàng.”
Hắn vui vẻ đưa que kẹo đường cho Cố Ngữ Yên, thiếu nữ thường thích những thứ xinh xắn, ngọt ngào.
Mạc Chi Thành tin chắc Ngữ Yên cũng sẽ không từ chối con thỏ kẹo này.
Và sự thật nàng đúng là không từ chối.
Cố Ngữ Yên cầm lấy que kẹo, nhẹ cắn một miếng vào tai của con thỏ.
Hảo ngọt, đúng lúc miệng nàng đang có chút nhạt.
“Đa tạ.” Cố Ngữ Yên nói.
Lúc này nàng bắt đầu nghĩ đến Đại Hội Tứ Quốc sắp được tổ chức vào tháng sau.
“Chi Thành, đại hội Tứ Quốc mỗi năm đều được tổ chức sao? Những năm trước nó như thế nào?”
Mạc Chi Thành vẫn duy trì bộ dạng nhu hòa, hắn từ tốn nói.
“Tại Linh Vũ đại lục có bốn đại quốc lớn Bắc Nguyên quốc, Mạc Ly quốc, Thủy Hòa quốc và Triều Dương quốc.
Mỗi đại quốc cai quản một phương, làm chủ một vùng trời.
Tuy nhiên có một nơi gọi là Phù Ngọc thành đó chính là điểm giao thương giữa các quốc gia nhưng lại không thuộc sở hữu của bất kỳ ai.
Do vậy mỗi năm tứ quốc đều tổ chức đại hội so tài tỷ thí, quốc gia đứng đầu của đại hội sẽ nắm quyền kiểm soát Phù Ngọc thành trong một năm và được hưởng toàn bộ tài lợi từ việc giao thương mang lại.”
“Hóa ra là như vậy.” Cố Ngữ Yên nhàn nhạt nói.
“Hơn nữa thứ hạng trong đại hội Tứ Quốc còn đại biểu cho danh dự, mặt mũi của quốc gia.”
“Vậy năm trước thứ hạng của Mạc Ly quốc là?”
“Hạng cuối.” Mạc Chi Thành đáp một cách rất thản nhiên, so với giọng điệu nghiêm túc khi nãy thì rất khác biệt.
“Bắt đầu từ năm năm trước, Mạc Ly quốc vẫn luôn đứng hạng cuối như vậy, sau khi Cố Bắc Quân tiền bối biến mất, thì thứ hạng của Mạc Ly liền tuột dốc không phanh trong đại hội.”
Cố Ngữ Yên nhíu mày, nàng cảm thấy tu vi của đệ tử Thiên Trung viện không thấp.
Chẳng hạn như Mạc Chi Thành, rõ ràng là một người có thiên phú rất tốt, vậy tại sao Mạc Ly quốc suốt năm năm vẫn luôn thua cuộc?
Dường như biết được thắc mắc trong đầu Cố Ngữ Yên, Mạc Chi Thành liền lên tiếng giải thích.
“Sự biến mất của Cố Bắc Quân tiền bối khiến nhệu khí của đệ tử Thiên Trung viện có phần giảm sút.
Đại hội Tứ