Cố Ngữ Yên đến Công Hội Luyện Đan Sư, Lão Từ nhìn nàng thập phần khó xử.
“Cố tiểu thư, Hội Trưởng…”
“Haha…Hội Trưởng, ngài…khi nãy vừa trở về Công Hội nhưng nghe nói…tiểu thư đã đến Thiên Trung viện nên…”
Lão Từ không cần nói hết câu Cố Ngữ Yên đã hiểu được ông muốn nói gì.
Nàng quyết định ngồi đợi, nếu một canh giờ sau mà Vô tổ phụ không xuất hiện thì nàng lại đến Thiên Trung viện tìm ông.
Hoặc là đứng giữa đường lớn, vận hết linh lực mà gọi, gào thét tên cúng cơm của Vô đại sư.
Mạc Chi Thành muốn nói gì đó, xong hắn lại xoay qua nhìn Lão Từ trao đổi với ông về việc chuẩn bị đan dược cho đại hội Tứ Quốc sắp đến.
Hai người liền đi đến Trữ Đan phòng, còn Cố Ngữ Yên thì vẫn ngồi ở chính sảnh ngắm…nàng dự tính ngắm ruồi bay nhưng nơi này đến một con ruồi cũng không có.
Một khắc trôi qua, Vô Phong vội vã chạy vèo từ cửa Công Hội vào đến chính sảnh, Cố Ngữ Yên ngẩng đầu chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh của ông.
Khi nàng vừa quay đầu thì gương mặt của Vô tổ phụ lại áp sát bên cạnh, phóng đại hết cỡ.
Cố Ngữ Yên giật nảy người, xém chút nữa là tách trà trên tay đã rơi xuống đất.
Nàng nhìn chăm chăm vào Vô Phong, đầu tóc của ông lúc này so với tổ chim còn muốn đặc sắc hơn.
“Vô tổ phụ, người muốn dọa con à?”
Vô đại sư cười hề hề.
“Nha đầu, con đến gặp Lão Ngụy rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Thế con cũng đã biết chuyện của Đại Hội Tứ Quốc rồi?”
Cố Ngữ Yên ngoan ngoãn gật đầu.
“Nha đầu con rất thông minh, chắc cũng biết được chuyện lão già ta muốn nhờ con giúp là gì rồi.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng đương nhiên là biết Vô tổ phụ muốn gì, nàng nhìn ông giảo hoạt.
“Vô tổ phụ, người gần đây đột phá, trở thành luyện đan sư bát phẩm rồi.”
Vô Phong vẻ mặt đắc ý, vui vẻ nói.
“Sao hả, có phải thấy Vô tổ phụ của con rất lợi hại?”
Cố Ngữ Yên gật gật đầu.
“Lợi hại, Vô tổ phụ rất lợi hại.”
Nói xong nàng chìa tay về phía ông, bày ra nụ cười xán lạn nhất.
Vô Phong híp mắt, người có tài thường hay sinh tật, nha đầu Ngữ Yên chính là một minh chứng sống.
Vừa khen ông câu trước, ngay sau đó liền muốn móc túi ông rồi.
Vô đại sư lấy ra một bình đan dược, bộ dạng tiếc nuối bỏ vào tay Cố Ngữ Yên.
Cố Ngữ Yên cầm được bình đan dược thì vui vẻ, nàng nhanh chóng mở ra xem bên trong là loại đan dược nào.
“Hồi Linh đan cấp tám, chất lượng thượng phẩm.”
Hồi Linh đan một loại đan dược có thể giúp người đang suy kiệt linh lực trong tức khắc có thể hồi phục đến tám thành linh lực mà không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Đây chính là bảo vật cứu mạng trong lúc chiến đấu.
“Nha đầu, đây là viên Hồi Linh đan thượng phẩm ta mới luyện được vài ngày trước, khắp Mạc Ly quốc này không có viên thứ hai đâu.”
Cố Ngữ Yên nhìn bộ dạng nửa đắc ý nửa tiếc nuối của Vô tổ phụ không nhịn được mà mỉm cười, lão nhân gia này đúng là không hổ danh lão ngoan đồng.
Lúc nào gặp ông nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
Cố Ngữ Yên dịu dàng nói.
“Vô tổ phụ, đại hội Tứ Quốc sắp đến, con nhất định sẽ không để người thất vọng.”
“Được, được.”
Vô Phong rất nhanh đã lấy lại bộ dạng vui vẻ phấn khởi thường ngày, ông ngồi xuống chỗ bên cạnh Cố Ngữ Yên, rót một tách trà uống liền một mạch, xong bắt đầu nói tiếp.
“Nha đầu, sắp đến Ngự Tiền lâu có đấu giá linh thảo, ta cũng chỉ nghe được là một loại linh thảo rất quý hiếm, con có dự tính đi xem không?”
“Vô tổ phụ không đi sao?”
Vô Phong xua tay.
“Hôm đó ta bận rồi, là khẩu dụ của hoàng thượng triệu kiến ta với lão Ngụy vào cung.
Chắc là nghị sự chuyện của đại hội Tứ Quốc.”
Vô đại sư rót thêm một tách trà, chép miệng nói.
“Năm nay đại hội được cử hành tại Mạc Ly quốc, nhóm người hoàng thất bận tối mặt.
À à con còn nhớ Thái tử Bắc Nguyên không?”
Cố Ngữ