Cố Ngữ Yên bắt đầu trở nên bận rộn với việc của đại hội Tứ Quốc, nàng đã đồng ý việc sẽ huấn luyện cho năm đệ tử tham gia thi đấu tổ đội, và còn chuyện của cửa hàng Yên Trang, tiểu thúc đang cho người đến Lâm An thành để mở cửa tiệm y phục mới, nàng thân là lão bản cũng không thể ngồi không.
Sáng hôm đó, tại rừng Bích Lâm Sơn, Cố Ngữ Yên và Mạc Chi Thành đứng trước nhóm người tham gia thi đấu tổ đội.
Trịnh Niên Tâm, Vân Hữu Khiêm và ba người còn lại đều chọn trang phục gọn gàng, phù hợp với việc chiến đấu, điều này khiến Cố Ngữ Yên rất hài lòng.
Nàng gọi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra bên ngoài, giao cho mỗi linh thú một cây gậy nhỏ, trên mỗi thân gậy đều được khắc ký hiệu.
“Tiểu Bạch và Tiểu Hắc sẽ đem hai cây gậy này đến giấu ở một nơi bất kỳ trong phạm vi mười dặm quanh đây, nhiệm vụ của các người là tìm được hai cây gậy này về trong vòng một canh giờ.”
Lời Cố Ngữ Yên vừa dứt thì một vài người liền lộ ra nụ cười đắc ý, dù sao chỉ là tìm hai cây gậy mà thôi, thật giống trò chơi trẻ con.
Cố Ngữ Yên ra hiệu để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rời đi, một khắc sau nhóm đệ tử cũng lần lượt tản ra tìm kiếm.
Cố Ngữ Yên nhìn từng người rời đi, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt, nàng đã biết được kết quả.
Cố Ngữ Yên liếc mắt về phía Mạc Chi Thành, hắn mỉm cười, rồi cũng nhanh chóng đi làm nhiệm vụ gây khó dễ cho nhóm đệ tử đang tìm kiếm gậy gỗ kia.
Cố Ngữ Yên cũng đang định đi xem mọi người làm việc như thế nào thì nghe tiếng gọi.
“Biểu muội.”
Nàng quay đầu, hai huynh đệ Cố Thương và Cố Thất nhìn nàng, điệu bộ trách móc.
“Biểu muội, muội đến đây chơi cũng không rủ bọn ta.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, thế là cả ba người cùng tham gia chuyên mục gây khó dễ, phá rối.
Người đầu tiên tìm được gậy là Trịnh Niên Tâm, nhưng nàng ta còn chưa kịp vui mừng thì đã bị Tiểu Bạch xông ra ngăn cản, Cố Ngữ Yên cũng nhanh chóng xuất hiện khiến Trịnh quận chúa dù là cơ hội nhỏ nhất để chạm vào gậy gỗ cũng không có.
Tiếp theo đó là Vân Hữu Khiêm và một đệ tử khác cùng lúc tìm được gậy gỗ, ban đầu đệ tử kia có ý tranh đoạt với Vân Hữu Khiêm đến lúc cả hai chịu sự tấn công bất ngờ từ phía Mạc Chi Thành thì đành liên thủ nhưng vẫn không chiếm được ưu thế.
Năm người thất thểu trở về lại vị trí cũ, hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Một người bất mãn lên tiếng.
“Cố tiểu thư, tu vi của các người so với chúng ta khác nhau, thứ hạng cao hơn, các người cứ không ngừng ngăn cản như vậy, chúng ta có thể đoạt được gậy gỗ sao?”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, hỏi nam đệ tử vừa lên tiếng.
“Ngươi bị ai ngăn cản?”
Nam tử hướng mắt nhìn về phía Cố Thương.
Cố Ngữ Yên lại hỏi tiếp.
“Một mình ngươi không thể có cơ hội thoát khỏi Cố Thương?”
Nam tử gật đầu.
Cố Ngữ Yên quét mắt một lượt nhìn cả năm người cất tiếng êm dịu, nghe qua thập phần nhẹ nhàng tự nhiên.
“Vậy cả năm người các ngươi đều không có cơ hội?”
Lúc này mọi người tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, tất cả đều cúi đầu, có phần suy tư.
Mạc Chi Thành nhìn mọi người lên tiếng nói.
“Nên nhớ, năm người là tham gia thi đấu hạng mục tổ đội, không phải cá nhân.”
Cố Ngữ Yên lại lần nữa đưa hai cây gậy gỗ cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, lần này mọi người bắt đầu rút kinh nghiệm, hợp thành một nhóm mà chiến đấu, hạn chế tách đi riêng lẻ.
Nếu gặp tấn công từ phía người bên Cố Ngữ Yên thì sẽ hợp lực phản kích,