Mười tám Võ Vương cấp chín và hai Kim Đan cảnh sơ kỳ vây công năm đệ tử tinh anh của Thiên Trung viện.
Xét về tu vi đương nhiên là đệ tử Thiên Trung viện hoàn toàn có lợi thế hơn nhưng xét về việc hợp tác tổ đội, lợi dụng địa hình Bích Lâm Sơn thì thuộc hạ của Cố Ngữ Yên hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.
Hơn nữa nàng cũng rất công bằng để hai mươi đấu năm.
Vòng đoạt gậy đầu tiên, Ôn Ngọc thản nhiên, bộ dạng tiêu sái dễ dàng thành công dành được cả hai cây gậy gỗ mang về vị trí cũ.
Đến lần thứ hai thì vẫn là thuộc hạ của Cố Ngữ Yên chiến thắng.
Nhóm đệ tử Thiên Trung viện hiện tại có người buồn bã, có người cau có, tức giận.
Cố Ngữ Yên không nói gì, cứ để bọn họ tiếp tục chơi trò đoạt gậy gỗ.
Đến lần thứ tư thì nhóm đệ tử Thiên Trung viện thành công đoạt được gậy.
Cố Ngữ Yên nở nụ cười nhẹ, đôi lúc sự tức giận cũng trở thành một loại động lực k1ch thích tiềm năng, đường đường là con cháu danh gia vọng tộc lại chịu thất bại trước một nhóm người vô danh, tu vi lại có phần thua kém hơn đương nhiên là bị chịu chút đả kích.
“Ngữ Yên, những người kia là ai vậy?” Mạc Chi Thành cất tiếng hỏi.
Hắn đối với sự xuất hiện của nhóm người Ôn Ngọc và Tử Thu có phần tò mò cùng ngạc nhiên, nhìn qua kĩ năng cùng cách chiến đấu nhất định hai mươi người này đều đã trải qua huấn luyện trong một khoảng thời gian không ngắn.
“Đồng bọn của ta.” Cố Ngữ Yên nửa đùa nửa thật nói, bộ dạng thản nhiên.
Vân Tuyết ban đầu muốn chạy theo xem mọi người tranh đấu nhưng đại ca lại không cho nàng theo vì nguy hiểm, Yên Yên cũng không đồng ý.
Hiện tại cứ ngồi không, rảnh rỗi mãi cũng chán.
Thế là nàng ta hướng Cố Ngữ Yên, đôi mắt long lanh phát sáng.
“Yên Yên chúng ta đi đâu đó chơi đi.”
Vân Tuyết vừa mở lời thì Cố Thương liền hưởng ứng.
“Biểu muội, gần chỗ này có một con suối, chúng ta ra suối bắt cá.”
Vân Tuyết nhảy cẫng lên, vỗ tay không ngừng nói.
“Đi bắt cá, đi bắt cá.”
Mạc Chi Thành nhìn Cố Ngữ Yên, Cố Ngữ Yên lại nhìn hai biểu ca Cố Thương và Cố Thất cùng Vân Tuyết đang hứng khởi, nên bèn đồng ý đi ra suối bắt cá cũng mọi người.
Nàng trong lòng lại suy nghĩ, làm như vậy có tính là thiếu trách nhiệm không nhỉ? Thuộc hạ của nàng và đệ tử Thiên Trung viện đều có tính kỉ luật cao, nhất định sẽ tập luyện chăm chỉ.
Nói là đi bắt cá nhưng cá đâu không thấy chỉ thấy cả năm người đều ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Cố Ngữ Yên cảm thán, từ ngày xuyên đến Thiên Tinh Giới, hầu hết mọi việc đều có thể dùng linh lực giải quyết, thế là mấy kĩ năng thông dụng liền vì thế mà mai một.
Nàng quyết tâm phải bắt được đám cá dưới suối này, tuyệt đối không để chúng nó đắc ý cười cợt nàng nữa.
Không dùng linh lực, năm người lao vào chiến đấu với đàn cá.
Mạc Chi Thành vừa bắt được một con