Còn khoảng một canh giờ nữa thì Thủy Châu bên người Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền sẽ hết tác dụng.
Nhưng dựa theo tính toán của bọn họ thì phải mất đến ba canh giờ mới có thể tiêu diệt được thủy quái, chiến đấu trong môi trường nước đối với hai người chính là một điều bất lợi, cho dù Cố Ngữ Yên có linh lực hệ thủy nhưng so với Thủy Quỷ thì vẫn không đem đến lực sát thương mạnh.
Đồng thời lúc này Cố Ngữ Yên cũng chân chính cảm nhận được thực lực của Tiêu Huyền, chàng là một cao thủ Thức Hải cảnh, hơn nữa còn là Thức Hải cảnh đỉnh phong.
Tiêu Huyền biết rằng không thể tiếp tục dây dưa với con quái thú này, phải tiễn nó lên đường càng sớm càng tốt.
Thế là Huyền Vương bèn gọi ra linh thú khế ước.
Linh thú vừa xuất hiện thì bốn huynh đệ nhà Cửu Thiên đều bị đứng hình, hai mắt mở lớn.
“Thanh Long!!!” Tiểu Hành kinh ngạc.
“Thanh Long đại ca.” Tiểu Nấm và Tiểu Hũ đồng thanh gọi.
“Đại Thượng Cổ Thú Thanh Long là ngươi sao?” Trứng Gà mở lời.
Linh thú khế ước của Tiêu Huyền là một con rồng to lớn, uy vệ, toàn thân phủ một lớp vảy màu xanh, phát ra ánh kim quang.
Thanh Long vừa xuất hiện liền tỏa ra một luồng sức mạnh vĩ đại, thần uy dũng mãnh vô song không thể xâm phạm.
Vuốt rồng vươn ra, long trảo lao thẳng về phía Thủy Quỷ, chỉ duy nhất một đòn tấn công đã hoàn toàn tiêu diệt được con Thủy Quỷ, dưới vuốt rồng sắc bén, xác cá bị chém thành ba phần.
Máu Thủy Quỷ loang ra trong nước, tạo nên một thứ mùi tanh tưởi.
Thanh Long nhanh như cắt uốn nhẹ thân mình, cuộn tròn giữ chặt tất cả mọi người, trong thời gian ngắn ngủi một khắc, nó đã đưa tất cả rời khỏi thủy động trở lại bên bờ suối.
“Thiêu Châu mặt lạnh, đã lâu không gặp.”
Âm thành trầm ồn phát ra từ Thần Thú Thanh Long làm khóe môi Trứng Gà hiện lên một nụ cười.
Tiêu Hành, Tiểu Nấm và Tiểu Hũ đồng loạt chạy đến ôm chầm lấy Thanh Long, dĩ nhiên với thân hình nhỏ bé của hài tử ba tuổi, thì mỗi người chỉ chạm đến một phần nhỏ trên thân thể vĩ đại kia.
Được một lát thì cả ba đều nhanh chóng trèo lên cặp sừng lớn của Thanh Long mà ung dung ngồi.
“Thanh Long đại ca, không ngờ lại gặp huynh ở đây.” Tiểu Hũ vui vẻ nói.
“Qua trăm vạn năm thì Thanh Long đại ca vẫn rất oai phong.” Tiểu Nấm nói.
Tiểu Hành lấy tay gõ gõ vài cái vào sừng của Thanh Long, mỉm cười nói.
“Sừng vẫn rất cứng, giống y như trước.”
Trứng Gà từng bước đi đến trước mặt Thanh Long, cất tiếng nói.
“Đã lâu không gặp.”
“Thời gian đã qua lâu như vậy, mà bốn huynh đệ các ngươi vẫn không chịu lớn.”
Ngay lúc này Tiêu Huyền đột nhiên đứng không vững, hai chân loạng choạng ngã vào lòng Cố Ngữ Yên.
Thanh Long thấy như vậy thì nhẹ lắc cặp sừng, ra hiệu cho ba cậu nhóc Tiểu Hành, Tiểu Nấm và Tiểu Hũ leo xuống.
Nó cúi đầu, nhìn thẳng vào Trứng Gà lên tiếng.
“Bây giờ ta phải quay về không gian, ngày sau sẽ gặp lại các ngươi.”
Nói xong Thanh Long hóa thành một luồng sáng xanh rồi biến mất.
Tiêu Huyền lúc này thân thể đã gần như vô lực, phải tựa vào Cố Ngữ Yên mới có thể tiếp tục đứng thẳng.
Cố Ngữ Yên cũng không vội hỏi chuyện về Thanh Long, nàng nhanh chóng đưa Tiêu Huyền trở lại Huyền Vương phủ những việc