Thủy động sâu thăm thẳm, nhìn xuống phía dưới chỉ toàn là nước nhưng lại có một màu đen kịt.
Cố Ngữ Yên trong phút chốc có cảm nghĩ, hai từ điên rồ cũng không đủ để diễn tả hành động mà nàng và Tiêu Huyền chuẩn bị làm.
Nhưng lúc này nàng lại nghĩ đến một việc, bản thân nàng không phải mỹ nhân ngư, làm sao có thể lặn xuống cái thủy động sâu không thấy đáy này, linh lực hộ thể cũng không tài nào lên trời xuống biển như đi chợ hoặc là trình độ của nàng chưa đủ để thực hiện.
Có điều vấn đề này rất nhanh đã được Tiêu Huyền giải quyết, chàng đưa cho nàng một viên ngọc nhỏ, có màu xanh đậm.
“Thủy Châu, giữ nó trong người có thể giúp nàng tự do di chuyển, trò chuyện dưới nước trong hai canh giờ.”
Hai mắt Cố Ngữ Yên lóe sáng, báu vật báu vật, nàng còn chưa kịp mở miệng xin xỏ thì Huyền Vương đại nhân đã hiểu rõ lòng người, cưng chiều nói.
“Nếu nàng thích thì cứ giữ lấy, cả người bản vương đều là của nàng.”
Cố Ngữ Yên quay mặt nhìn sang hướng khác, nàng dù sao cũng là một tiểu thư khuê các, nghe mấy lời như vậy đương nhiên có chút thẹn thùng, ngại thì ngại nhưng mà…nàng thích.
Cả hai người nắm tay nhau nhảy xuống thủy động, sao cảnh này cứ như nắm tay nhau nhảy vực ấy nhỉ??? Cố Ngữ Yên nhanh chóng đánh bay suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, ai lại tưởng tượng kiểu đó, tình yêu màu hồng đến tay nàng liền thành màu đen.
Tình cảm mặn nồng, có tiền, có thế, ai lại đi nhảy vực, suy nghĩ quá sai lầm.
Áp lực của nước nhanh chóng giúp tâm trí Cố Ngữ Yên trở về với thực tại, nàng vận linh lực tạo ra một vầng sáng bao quanh cả hai người.
Lần này thì bọn họ lại giống đức thần giáng thế, chiếu rọi hào quang.
Tiêu Huyền rất nhanh liền phát hiện có vấn đề, linh lực hội tụ đánh vào một điểm.
Cố Ngữ Yên chỉ thấy sau chấn động từ đòn đánh thì đột nhiên cả một khoảng tối đen lại phát ra ánh sáng màu xanh lơ, nhìn rất giống ma rơi.
Lát sau nhìn kĩ lại thì là một đàn sứa, đang tản ra, mỗi con bơi theo một hướng.
“Là Tinh Ma, bọn chúng có khả năng khiến đầu óc con người không tỉnh táo.” Tiêu Huyền nói.
Lúc này Cố Ngữ Yên mới hiểu ra, tại sao bản thân lại liên tục nghĩ đến những chuyện ngớ ngẩn, vẫn vớ, loài ma thú này đúng là đáng sợ.
Nhưng mà bây giờ tỉnh táo lại nàng càng cảm thấy hốt hoảng hơn.
“Tiêu Huyền, chàng sử dụng lôi kích tấn công bọn Tinh Ma sao?”
Tiêu Huyền rất thản nhiên gật đầu.
“Chàng có biết chúng ta đang ở dưới nước không?”
Tiêu Huyền lại lần nữa gật đầu.
“Nước dẫn điện đó.”
Cố Ngữ Vừa vừa nói vừa dùng tốc độ sét đánh tạo ra một lớp vỏ bọc, phòng vệ bằng linh lực hệ mộc.
“Yên nhi, điện là cái gì?” Tiêu Huyền khó hiểu hỏi, lại là một từ ngữ mà hắn chưa biết, Địa Cầu mà Yên Nhi từng nói, đúng là có nhiều thứ kì quặc.
Đối với câu hỏi của Tiêu Huyền, Cố Ngữ Yên phải mất một lúc để suy nghĩ xem nên giải thích với chàng ấy như thế nào? Chẳng lẽ bây giờ nàng lại nói, điện là tập hợp các hiện tượng vật lý gắn liền với sự có mặt và chuyển động của vật chất có tính chất là điện tích.
Dòng điện là dòng chuyển