Mạc Chi Thành theo sau đại ma ma, người làm việc lén lút đương nhiên là chọn đường vắng vẻ mà đi.
Việc này lại có lợi cho Mạc Chi Thành, đợi đến lúc thời cơ thích hợp Thái Tử nhanh chóng ra tay, đánh ngất ma ma, rồi đoạt lấy thứ trong tay của đại ma ma đi mất.
Mạc Chi Thành không trở về Đông Cung mà trực tiếp chạy đến lãnh cung, nơi này hoang vắng, không người lui tới.
Mạc Chi Thành cảm nhận thứ đang cầm trong tay, mặc dù đã được gói cẩn thận trong một lớp vải dày nhưng hai bàn tay Mạc Chi Thành vẫn cảm nhận được hơi lạnh.
Đột nhiên linh cảm trong lòng mách bảo với hắn, thứ trên tay hắn rất…đáng sợ, đừng mở ra.
Nhưng nếu cứ có linh cảm nhắc bảo đều nghe theo, như kiểu nghe đồn nhà có ma là không vào, thì làm gì có phim ma cho chúng ta xem.
Thì cũng tương tự, nếu Thái tử Mạc Chi Thành không mở ra, thì không có diễn biến tiếp theo của câu truyện.
Mạc Chi Thành trấn tĩnh bản thân, mở lớp vải đang bao bọc vật kia lại, xuất hiện trước mặt hắn lúc này là một…xác chết.
Nói đúng hơn thì chính là một thi thể đã khô quắt lại của một đứa trẻ, hơn nữa còn là trẻ sơ sinh.
Mạc Chi thành cả khinh, đứng lặng người, hai tay không động đậy vẫn giữ lấy bọc vải chứa thi thể kia.
Trong đầu hắn lúc này nảy sinh rất rất nhiều câu hỏi, đứa bé này là ai? Tại sao trong Phượng Nghi cung lại có thi thể của một đứa bé vừa chào đời? Tại sao đại ma ma lại đem thi thể này đi? Bà ta muốn mang nó đi đâu? Tại sao thi thể này lại được đặt ngay trong chiếc giường của mẫu hậu? Mẫu hậu có biết sự việc này hay không?...
Nhưng ngay lúc này không ai có thể giải thích cho hắn, hắn có thể đến tìm mẫu hậu để hỏi bà hay không? Bà liệu sẽ trả lời hắn sao? Mạc Chi Thành nhanh chóng hồi thần, thân là Thái tử đương nhiên trí lực không tầm thường.
Cẩn thận bao bọc lại thi thể khô kia trong lớp vải, Mạc Chi Thành nhanh chóng cất giấu bọc vải tại một vị trí không người để ý trong lãnh cung.
Sau đó rời khỏi lãnh cung bằng một con đường khác, cởi bỏ khăn bịt mặt và thản nhiên đi dạo trong Ngự Hoa Viên như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Về phần đại ma ma, sau khi tỉnh lại bà ta hốt hoảng, ngay lập tức ba chân bốn cẳng rời khỏi hoàng cung, nhanh chóng đến hành cung bẩm báo với Hoàng Hậu.
Trong hành cung, hoàng hậu Vũ Nghi đang thư thái dùng trà, sau lần bị Vũ Thường Xuân hạ dược, trong lòng bà lại càng thêm lạnh giá, mỗi lúc càng đa nghi.
Hiện tại Vũ Quốc Hầu phủ không còn, thế lực của bà cũng mất đi.
Nhưng thay vì đau khổ, suy sụp bà lại càng căm tức Cố gia và Huyền Vương, không có bọn họ thì Vũ Quốc Hầu phủ cũng không bị hủy.
Có điều Vũ Nghi vẫn còn con át chủ bài trong tay, bà chính là mẫu hậu của Thái tử, rất nhanh thôi bà sẽ trở thành Thái Hậu, một lần nữa nắm trọng quyền lực trong tay.
Đến lúc đó không chỉ khống