Trời ngả về chiều, đại ma ma lén lút rời khỏi hành cung từ cửa sau, đi đến khu rừng cách đó hai dặm.
“Trạch Tử, Trạch Tử, mày ở đâu mau ra đây? Ta còn phải quay về hành cung.”
Lời của đại ma ma vừa dứt thì cảnh vật xung quanh liền tối sầm lại, chính xác đại ma ma bị đánh ngất rồi.
Mạc Chi Thành hạ lệnh đưa cả ma ma và con trai của bà ta về Đông Cung, bí mật giam giữ.
Mạc Chi Thành cũng không làm khó hai người, hắn chỉ muốn biết sự thật.
Có điều đại ma ma là người đã ở trong cung nhiều năm, hơn nữa còn là cung nhân cận thân của hoàng hậu, muốn bà ta khai ra thì không thể là việc đơn giản.
Nên Mạc Chi Thành vẫn là dùng chút thủ đoạn, uy hiếp, làm bà ta hoảng sợ một phen.
Tối hôm đó, Thái tử không tài nào ngủ được, nhưng lời của đại ma ma không ngừng vang lên trong đầu hắn, sự thật sao lại là như vậy? Ông trời đang muốn trêu đùa hắn có đúng không? Hắn vậy mà…thật đáng chết.
Mạc Chi Thành tìm đến rượu, mong muốn khiến bản thân trấn tĩnh lại, nhưng càng uống lại càng tỉnh táo, càng uống lại càng đau xót, nhìn vò rượu trên tay.
Rượu này là của Ngữ Yên, là hắn mua được từ chỗ nàng, rượu hoa đào, ngọt rất ngọt.
Mạc Chi Thành cũng không biết bản thân đã ngồi thẫn thờ bao lâu, uống hết bao nhiêu vò rượu.
Chỉ đến lúc cảm xúc trong lòng đã có phần bình ổn hơn, dù hắn vẫn đang rất đau đớn nhưng trước tình thế hiện tại, hắn không được phép để bản thân gục ngã, không được để thần trí rối bời.
Thái tử đến bên bàn thư án, viết một bức thư.
Mạc Chi Thành búng tay, ngay lập tức một ám vệ nhanh chóng xuất hiện trong phòng.
“Đưa bức thư này đến biên cương, giao tận tay Nhị hoàng tử.”
Chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, sự thật thì vẫn nên đối mặt, không phải sao?
Quay lại với Cố Ngữ Yên, từ lúc nàng trở về từ Bắc Nguyên Quốc đến giờ, vẫn chưa gặp Mạc Chi Thành, cũng không có gặp nhóm bằng hữu Thiên Trung viện.
Trước khi làm chính sự nàng vẫn muốn tụ tập, chơi bời một chút.
Thế là không cần chọn thời điểm, Cố Ngữ Yên ngay lập tức dùng khinh công bay thẳng đến Thiên Trung viện.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
“Xin chào.”
…
Cố Ngữ Yên đi đến đâu lại có người nhận ra nàng, chào hỏi.
Dù bên ngoài có nhiều lời đồn thổi khó nghe về Cố Ngữ Yên nhưng trong lòng đệ tử Thiên Trung viện thì nàng vẫn là tấm gương, người mà bọn họ ngưỡng mộ, đệ tử đứng đầu Thiên Trung viện, niềm tự hào của Mạc Ly quốc.
“Nha đầu, nha đầu.” Ngụy viện trưởng trông thấy Cố Ngữ Yên liền lên tiếng gọi nàng lại.
“Ngụy tổ phụ.” Cố Ngữ Yên mỉm cười.
Ngụy Vô Mục nhanh chóng kéo tay Cố Ngữ Yên, dẫn thẳng đến sân giảng dạy kiếm thuật.
Ngụy viện trưởng nhìn chúng đệ tử phía dưới, dõng dạc giới thiệu.
“Đây là Cố Ngữ Yên, đích tiểu thư Cố gia, đệ tử