Năng lực chiến đấu vượt cấp của Cố Ngữ Yên rất kh ủng bố bằng chứng là ma thú ở rừng Thâm Sơn nếu bây giờ gặp lại nàng nhất định liền bỏ chạy.
Lý Khinh cũng nhận ra điểm này, một đánh ba nhưng Cố Ngữ Yên vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Hắn biết nếu tiếp tục cũng không chiếm được lợi thế, tốt nhất nên rút lui tìm thêm người đến đối phó Cố Ngữ Yên.
Dù sao hắn đã biết được thực lực của nàng còn sợ không bắt được hay sao?
Lý Khinh ra hiệu với thuộc hạ chuẩn bị rút lui.
Cố Ngữ Yên cười lạnh, muốn chạy không dễ như vậy.
Nàng dự tính nhân cơ hội ba người thối lui sẽ nhanh chóng tiếp cận đưa bọn họ vào không gian huyễn tưởng, gi3t chết.
Ngay lúc Cố Ngữ Yên chuẩn bị ra tay thì không biết từ đâu xuất hiện một phiến lá trúc vừa vặn lướt qua cổ ba người Lý Khinh khiến cả ba ngay lập tức ngã xuống, đi chầu Diêm Vương.
Cố Ngữ Yên cảm nhận được nguy hiểm, nàng bật chế độ cảnh giác mức cao nhất.
Dùng một phiến lá đoạt mạng người, vô thanh vô thức.
Hiện tại Cố Ngữ Yên hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của đối phương.
Cảm giác bất lực khó chịu này khiến nàng vô tình nhớ đến một người.
Tiêu Huyền đột nhiên xuất hiện sau lưng Cố Ngữ Yên, thì thầm nói bên tai nàng.
-“Cố Ngữ Yên, gặp lại rồi.”
Cố Ngữ Yên giật mình, quay đầu, nhất thời trọng tâm không vững, cả người ngã về phía sau.
Tiêu Huyền nhanh tay đỡ lấy eo nàng, ánh mắt hai người chạm nhau.
-“Thả ta ra.”
Tiêu Huyền mỉm cười.
-“Nàng chắc chứ, thật muốn ta thả tay?”
Câu thoại này có chút quen quen, nếu tên thần kinh này thả tay, nàng nhất định sẽ ngã xuống đất.
Cố Ngữ Yên vươn người muốn đứng thẳng dậy nhưng không ngờ nàng lại ngã lên người Tiêu Huyền đè y xuống đất.
Đúng lúc này có một lão ăn mày đi ngang, nhìn thấy hai người như vậy thì che mắt.
-“Người trẻ tuổi cứ tiếp tục, ta không thấy gì cả.”
Nói xong lão trốn đến một góc, hí mắt xem trộm.
Cố Ngữ Yên ngượng chín người, mặc dù tên nam nhân này cực kì đẹp trai nhưng nàng cũng không phải sắc nữ, tình huống này thật là, sao lại cẩu huyết như mấy bộ phim ngôn tình thế.
Cố Ngữ Yên vội vã đứng dậy, Tiêu Huyền ngồi trên đất nhìn nàng, càng nhìn càng thấy thú vị khéo môi y bất giác hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cố Ngữ Yên nhìn nam nhân trước mặt, cau mày, nàng đang vắt óc cố nhớ ra tên của hắn.
Hình như là Tiêu gì đó, tiêu tùng, tiêu tán hay là tiêu điều.
-“Ngươi…”
Tiêu Huyền đứng dậy, đối diện Cố Ngữ Yên, nhìn nàng chằm chằm.
-“Ngươi không phải tên ta.”
-“Cái đó Tiêu…Tiêu…”
Tiêu Huyền nhướng mày, đừng nói là nàng quên tên hắn rồi đấy?
-“Tiêu gì?”
-“Tiêu chảy.”
Tiêu Huyền bị câu trả lời của Cố Ngữ Yên làm cho nghệch mặt, đùa à nhìn hắn phong lưu tuấn mỹ như vậy sao lại có cái tên nghe bốc mùi nhà xí như thế.
Tiêu Huyền không nhịn được nắm lấy vai Cố Ngữ Yên, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói rõ từng chữ.
-“Là Tiêu Huyền, tên của ta là Tiêu Huyền, nhớ cho kĩ.”
Cố Ngữ Yên gật gật đầu, được rồi lần này nàng sẽ ráng nhớ, xem như là một chút thương cảm đối với người bị bệnh thần kinh đi.
-“Tiêu Huyền, tại sao lại giết bọn họ?”
Cố Ngữ Yên vừa nói vừa nhìn về phía xác chết của đám người Lý Khinh, không biết